25.

Sau khi về nhà, tôi bị Thẩm Thần m/ắng một trận.

Em ấy còn mách với Thiệu Lan Hiên, Thiệu Lan Hiên cũng m/ắng tôi một trận, còn nói tuần sau sẽ đến trường để đích thân theo sát tôi.

Quên nói, cậu thiếu gia này dù vẫn còn học cấp ba, nhưng công việc của công ty nhà cậu ấy quá nhiều, gần như không có thời gian đến trường.

Lần này, là cố tình dành thời gian đến chỉ để m/ắng tôi.

Về chuyện này, tôi chỉ có thể thừa nhận mình nhát gan, c/ầu x/in hai đại ca tha cho tôi.

Tối hôm đó, tôi mơ thấy hiệu trưởng Thang và đàn chị Thang Duẫn Ân đang đứng cùng nhau, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, vẫy tay chào tôi.

Tôi nghĩ, có lẽ oan khuất của họ đã được giải, tâm nguyện đã thành, chuẩn bị đi đầu th/ai chuyển thế rồi.

Tôi vội vã ra ngoài, định gặp đàn chị Thang lần cuối.

Vừa bước ra, tôi thấy Lương Trân ngồi một mình ở cửa, ôm đầu gối khóc, trên người đầy thương tích do bị đ/á/nh, quần áo thì chưa mặc chỉnh tề.

Tôi gi/ật mình, vội đưa Lương Trân về nhà mình, lấy quần áo của tôi cho chị ấy thay.

Nhưng Lương Trân lại không thích những bộ khác của tôi, mà cứ nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục học sinh giặt sạch của tôi.

Tôi lập tức hiểu ý chị ấy.

"Chị muốn mặc đồng phục học sinh à? Chị cũng muốn đi học đúng không?"

Lương Trân gật đầu, nở nụ cười thẹn thùng.

Tôi đồng ý: "Được! Cho chị mặc!"

Sau đó tôi giúp chị ấy mặc đồng phục.

Thật ra Lương Trân rất xinh đẹp, chỉ vì thiểu năng trí tuệ, lại thường xuyên bị đ/á/nh nên luôn tự ti, nhút nhát.

Tôi cho chị ấy đồ ăn, chị ấy ăn ngấu nghiến.

Tôi nghĩ một lúc rồi nói với chị ấy:

"Về sau, đừng làm những chuyện đó với chú của chị nữa, được không?"

Lương Trân hỏi: "Chuyện gì cơ?"

Tôi hơi khó nói: "Chính là... đừng để ông ta hôn chị, sờ chị... hiểu không?"

Không biết chị ấy có hiểu không, chỉ cúi đầu nghịch bánh ngọt trong tay.

"Nhưng ông ấy sẽ cười với Trân Nhi, còn dỗ Trân Nhi ngủ nữa."

"Ông ấy không đ/á/nh Trân Nhi, nói chỉ cần làm những chuyện đó thì sẽ cho Trân Nhi đồ ngon..."

Tôi nghe mà siết ch/ặt nắm đ/ấm.

Gã đàn ông đó, thật vô liêm sỉ!

Tôi hít sâu một hơi, dịu giọng lại:

"Em cũng sẽ đối tốt với chị!"

"Nhưng em không cần chị làm gì cả!"

"Khi nào chị lạnh thì đến tìm em, đói cũng đến tìm em, nếu mẹ chị lại đ/á/nh chị, cứ chạy đến nhà em, được không?"

Lương Trân ngơ ngác nhìn tôi, một lúc sau mới gật đầu, cười ngốc nghếch.

"Được!"

Tôi xoa đầu chị ấy, dặn: "Vậy chị ăn ngoan nhé, em sẽ nói với dì, hôm nay chị cứ ở nhà em, em tan học về sẽ tìm chị!"

26.

Tôi tưởng mình có thể giúp được Lương Trân, tưởng mọi chuyện sẽ tốt lên.

Nhưng khi tôi về nhà, lại nhận được tin chị ấy đã c/h/ế/t.

Dì Hứa vừa lau nước mắt vừa nói:

"Đồng Đồng, là lỗi của dì, dì không trông được nó."

"Nhưng mẹ nó đến tận nơi đòi người, dì không giữ lại được."

"Nghe nói nó bị điện gi/ật c/h/ế/t, lúc kéo ra thì người đã ch/áy đen, trên người vẫn mặc đồng phục của con."

Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy trời đất quay cuồ/ng, đứng cũng không vững.

Thẩm Thần từ phía sau đỡ tôi, lo lắng hỏi:

"Chị! Chị không sao chứ?"

Tôi như không nghe thấy gì, lảo đảo rồi ngã ngửa ra sau.

So với những người hàng xóm như chúng tôi, thì mẹ ruột của Lương Trân chẳng buồn rầu chút nào.

Bà ta còn đứng ở cửa ch/ửi bới om sòm.

"Con nhỏ đó là đến để đòi n/ợ, c/h/ế/t rồi thì sạch sẽ!"

Bạn trai bà ta khuyên vài câu, bà ta ch/ửi còn khó nghe hơn:

"Anh tiếc con tiện nhân đó à? Vậy đi c/h/ế/t với nó đi!"

Họ không tổ chức tang lễ, mà định đem t//hi th//ể đi th/iêu ngay.

Tôi tức gi/ận đòi báo cảnh sát, yêu cầu khám nghiệm t/ử t/h/i, suýt bị mẹ của Lương Trân cầm d/a/o rượt.

Bạn trai bà ta còn cảnh cáo tôi: "Đừng xía vào chuyện không phải của mình, nếu không sẽ lãnh hậu quả."

Tôi chất vấn mẹ của Lương Trân:

"Bà thật sự là mẹ của chị ấy sao? Nếu đã không yêu thương, vậy sao còn sinh ra chị ấy?"

"Loại người như các người, không sợ báo ứng à?"

Người đàn bà ấy đi/ên thật rồi, vung d/a/o c/h/é/m tôi.

Nếu không có Thẩm Thần kéo lại, chắc tôi đã bị c/h/é/m toác đầu.

Thẩm Thần khuyên: "Chị, bỏ đi, mỗi người đều có số mệnh."

Nhưng tôi không cam lòng, lau nước mắt rồi quay về phòng, lôi từ dưới giường ra giấy vàng và bút chu sa.

Bà nội Nguyệt Anh phe phẩy chiếc quạt, cười duyên bên cạnh:

"Ô? Làm thật rồi sao?"

Tôi quay đầu nhìn bà:

"Bà ăn hương hỏa của cháu bao lâu nay, giờ đến lúc giúp cháu rồi!"

Bà cười:

"Thẩm Đồng, cháu chắc chứ? Đây là việc tổn âm đức đó!"

Tôi cười lạnh:

"Cháu tích đức bao lâu, cuối cùng vẫn không bảo vệ được một người."

27.

Tôi dùng pháp thuật phá hỏng thần giữ cửa nhà Lương Trân, khiến mẹ chị ấy và bạn trai tinh thần hoảng lo/ạn, vận rủi liên miên, việc gì cũng hỏng.

Bà nội Nguyệt Anh còn gọi vài bạn bè tới nhà họ quấy phá mỗi ngày, khiến cả hai sống trong cảnh th/ần ki/nh rối lo/ạn.

Họ cãi nhau, bóc mẽ nhau, đ/á/nh nhau suốt, hàng xóm lúc nào cũng nghe thấy tiếng động, cả nhà gà chó không yên.

Cuối cùng, vì cãi nhau quá to, hàng xóm báo cảnh sát.

Ban đầu chỉ là vì gây rối trật tự, ai ngờ sau khi vào đồn, cả hai lại mơ hồ khai hết mọi chuyện.

Thì ra, Lương Trân bị mẹ đ/á/nh c/h/ế/t, rồi t/h/i t/h/ể bị th/iêu, giả làm c/h/ế/t do điện gi/ật.

Bạn trai bà ta thì lạm dụng trẻ vị thành niên bị thiểu năng trí tuệ, còn giúp mẹ Lương Trân che giấu tội á/c, là đồng phạm.

Kết quả: một người t/ử h/ì/n/h, một người tù chung thân.

Đêm thất đầu của Lương Trân, chị ấy không về nhà mình, mà đến phòng tôi.

Tôi nhìn t/h/i t/h/ể ch/áy đen của chị ấy, dịu dàng nói:

"Chị đến nhầm chỗ rồi."

Ngày thứ hai, chị ấy lại đến.

Tôi nói:

"Mẹ chị và chú của chị đã bị pháp luật trừng trị, chị có thể yên nghỉ rồi."

Ngày thứ ba, chị ấy lại đến.

Tôi nhớ lời mình từng hứa, bèn ôm ch/ặt chị ấy:

"Chị ở lại đi, không cần đi nữa."

Lương Trân mỉm cười hạnh phúc, vẻ ngoài không còn ch/áy xém mà trắng trẻo sạch sẽ, trên người vẫn là bộ đồng phục tôi đưa cho.

Sau đó, tôi làm một bài vị cho chị ấy, đặt trong tủ quần áo, cùng với Lý Tráng Tráng và bà nội Nguyệt Anh.

Bà nội Nguyệt Anh cực kỳ bất mãn.

"Thẩm Đồng! Cái gì cháu cũng thờ, chỉ hại thân mình thôi!"

Tôi cười nhạt.

Sống ở đời, chỉ cần không thẹn với lương tâm.

Tôi đã hứa sẽ bảo vệ Lương Trân, cho chị ấy một mái nhà.

28. Kết truyện:

Sau này tôi mới biết, cậu thiếu niên luôn đi theo Hạ Uyên thực ra là anh trai song sinh của cô ấy, c/h/ế/t yểu khi mới sinh, nên linh h/ồn cứ lảng vảng bên cạnh cô ấy.

Vì c/h/ế/t yểu nên tên là Hạ Thương.

Câu này là Hạ Thương tự nói, nhưng tôi không tin.

Vì linh h/ồn cậu ta khiến tôi có cảm giác cổ xưa, mạnh mẽ, không giống người, mà giống dã thú.

Có lẽ ngoài tôi, không ai thấy được cậu ta. Thỉnh thoảng gặp nhau trên đường đi học, chúng tôi sẽ châm chọc nhau vài câu.

Cảm giác về cậu ta là: bụng dạ thâm hiểm, đ/ộc miệng, kiêu ngạo, tự phụ.

Những khuyết điểm người ta có, cậu ta có đủ, còn ưu điểm thì chẳng được mấy cái.

Chúng tôi – phái Vấn Hoa, theo thời gian và số lần xuống âm phủ, các âm huyệt trên người sẽ ngày càng nhiều.

Chỉ cần sơ suất, sẽ bị cô h/ồn dã q/uỷ chiếm đoạt thân x/á/c.

Nhưng tôi bẩm sinh có linh lực mạnh, tà m/a bình thường không dám đến gần.

Hạ Thương chính là một loại tà m/a, cứ thấy tôi là thèm nhỏ dãi.

Nhưng lần nào định chiếm thân x/á/c tôi cũng bị tôi đ/á/nh cho chạy mất dép.

Lâu dần, cậu ta cũng biết điều.

Chỉ là, lời cậu ta nói nghe chói tai lắm.

"Thẩm Đồng, thân x/á/c có đôi mắt âm dương này của cô đúng là cực phẩm, bị cô phí hoài rồi. Nếu sau này cô c/h/ế/t, thân thể này có thể cho tôi không?"

Tôi: "Cút đi!"

Ngày qua ngày cứ bình bình như thế.

Cho đến một ngày, tôi phát hiện Hạ Uyên không đến lớp, Hạ Thương cũng không thấy đâu.

Sau này nghe nói, nhà cô ấy gặp biến cố lớn: cha phá sản n/h/ả/y l/ầ/u c/h/ế/t, mẹ đưa chị gái ra nước ngoài, còn cô ấy trở thành trẻ mồ côi, bị đưa vào cô nhi viện.

Một hôm, trên đường về nhà, tôi gặp Hạ Thương toàn thân đầy thương tích.

Linh thể của cậu ấy gần như trong suốt, sắp không chịu nổi nữa, trong tay còn cầm một bức tượng đồng tử đen kịt, tà khí lạ thường, không giống gỗ hay đất bình thường.

Cậu ta cố gắng đưa bức tượng đó cho tôi rồi ngất lịm.

Tôi chán nản:

"Này! Tôi đâu có nói sẽ giúp cậu đâu?"

"Chúng ta đâu thân thiết đến thế!"

"Cậu nói rõ rồi hãy ngất..."

Nhưng chẳng ai đáp lại.

Cậu ta không chỉ không trả lời, mà còn hóa thành làn khói chui vào tượng.

Tôi hết cách, đành mang về nhà, đặt bức tượng bên cạnh bài vị của Lương Trân.

Bà nội Nguyệt Anh tức đến nỗi nhảy dựng lên, la oai oái:

"Thẩm Đồng! Cái gì cháu cũng thờ, sẽ hại c/h/ế/t cháu đấy!"

Tôi: "Biết rồi, biết rồi."

(Hết)

Danh sách chương

3 chương
02/07/2025 19:17
0
02/07/2025 19:16
0
02/07/2025 19:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu