Tông Hiến Tri khẽ cười, nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi bếp.
Rồi anh xắn tay áo, thay nồi mới, bắt đầu thái rau, làm nóng dầu.
Cả quá trình diễn ra liền mạch như nước chảy mây trôi, không vấp váp.
Chẳng bao lâu, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp gian bếp.
Thấy tôi mắt tròn mắt dẹt, anh chỉ nhàn nhạt nói:
“Lúc ở nước ngoài, anh toàn tự nấu mà.”
Tim tôi như rơi xuống vực. Yêu mất rồi!
Lật ngược thế cờ, lần này là Tông Hiến Tri dẫn điểm ngoạn mục trong cuộc đua chiếm lấy trái tim tôi.
Không dám tưởng tượng nếu cưới được người đàn ông như anh, cuộc sống sau này sẽ tuyệt vời đến nhường nào!
Ngồi trước bàn ăn, tôi nuốt nước bọt trước cảnh tượng quá sức hoàn hảo:
mỹ thực, mỹ nam, và phong cảnh tuyệt đẹp qua ô cửa kính sát đất.
Tôi như tìm thấy chân lý cuộc đời mình rồi.
Không chuẩn bị trước, tôi dựa vào cái miệng biết nói mà liều lĩnh cầu hôn:
“Chúng ta kết hôn đi!”
Tông Hiến Tri có vẻ đã quen với mấy kiểu suy nghĩ nhảy cóc của tôi, chỉ bình tĩnh đưa tay chạm nhẹ vào trán tôi:
“Lại nói bậy gì nữa đây.”
Tôi nghiêng người lại gần:
“Hôm qua anh nói thích em còn gì? Vậy thì giờ mình đ/âm thủng luôn cái lớp giấy cửa sổ này đi!”
Anh như nghẹn một chút, rồi gắp một miếng tôm bọc trứng cho tôi ăn:
“Cho ăn ngon cũng không bịt được miệng em.”
“Không quan tâm! Em thích anh mà!”
Tông Hiến Tri ăn uống rất nhã nhặn, từng động tác đều ung dung, trầm tĩnh.
Tuy mới chỉ qua một đêm, nhưng giữa chúng tôi đã có sự ấm áp rõ rệt.
Thế nhưng… cũng chỉ có vậy.
Không lời hứa hẹn rõ ràng, chẳng có điều gì đảm bảo cả.
Tông Hiến Tri nói sẽ đợi đến buổi tiệc gia đình sắp tới của nhà họ Tông để công bố chuyện chúng tôi ở bên nhau.
“Cũng cần thời gian báo trước với anh cả và chị dâu nữa.”
Bình luận
Bình luận Facebook