Triệu Tử Hào mà tôi không mấy thân thuộc kia ch*t, con ngươi của cậu ta lồi ra, miệng thì th/ối r/ữa, thịt rơi lả tả.
Không biết cậu ta từng dùng đôi mắt này, cái miệng này để làm tổn thương Thẩm Mai như thế nào?
Có lẽ sau khi Thẩm Mai bị tổn thương thì Triệu Tử Hào đã chế giễu cậu ta: “Thẩm Mai, sao cậu không đi ch*t đi? Tại sao mà chúng tôi không b/ắt n/ạt người khác mà chỉ b/ắt n/ạt cậu? Chắc chắn là do cậu có vấn đề rồi!”
Giang Lỗi cũng ch*t, hai tay cậu ta đ/ứt lìa, tứ chi dần dần rơi rụng, người đang sống sờ sờ giờ đây biến thành một “cây gậy hình người”.
Đây là kết quả cho việc cậu ta từng khoanh tay làm ngơ đứng nhìn Thẩm Mai lần lượt bị người ta làm nh/ục, thậm chí còn tham gia vào quá trình b/ạo l/ực học đường sao?
Tôi nghĩ tới tờ giấy tôi viết cho cậu ta: “Không phải tôi nhưng tôi nghi ngờ Thẩm Nguyệt nên tôi định viết cô ta”.
Quả nhiên là cậu ta viết tên tôi– “Hứa Nặc”.
Giang Lỗi trước giờ vẫn luôn là một người bảo thủ, cố chấp, rõ ràng là giống hệt như Thẩm Mai, xuất thân bần hàn nhưng lại có ý đồ gia nhập vào vòng xã giao “thượng lưu” của chúng tôi nhờ vào việc b/ắt n/ạt Thẩm Mai.
Rõ ràng tướng mạo chẳng ra làm sao nhưng lại tự cho mình là thanh cao.
Cậu ta không hề tin lời tôi, tôi biết từ lâu rồi.
Tôi cười.
Bây giờ, chỉ còn lại tôi, Thẩm Nguyệt và Lý Mộng Mộng.
Người tôi viết tên là “Lý Mộng Mộng”.
Tôi không ch*t. Vậy là tôi đúng rồi sao?
Nhưng trong nhóm vẫn chỉ còn lại bốn người, bao gồm cả trưởng nhóm.
___
Phía sau bỗng nhiên truyền tới âm thanh ghế đổ.
Tôi quay đầu lại nhìn, thì thấy Lý Mộng Mộng đứng lên.
Giờ tôi mới phát giác ra sự kỳ quái của cậu ta.
Rõ ràng là buổi tối một ngày nóng nực nhưng cậu ta lại mặc áo dài, váy dài, còn khoác một chiếc áo gió dài màu đen.
Mái tóc dài che hết mặt cậu ta, trông âm u lạnh lẽo vô cùng.
Cậu ta xông thẳng tới, gi/ật lấy mảnh giấy Thẩm Nguyệt đưa cho tôi mà tôi đang cầm trên tay.
Tôi bất cẩn chạm vào tay cậu ta, vô cùng lạnh lẽo, vừa lạnh lại vừa cứng.
Cậu ta nhanh chóng nhìn lướt qua tờ giấy, rồi để lộ một nụ cười quái dị, “Thẩm Nguyệt, cậu đang thương hương tiếc ngọc cậu ta sao?”
Giọng nói khàn khàn khó nghe, giống như tiếng cành cây khô héo cào qua gò má vậy.
“Lớp chúng ta làm gì có Lý Mộng Mộng nào?!” Tôi nắm ch/ặt nắm tay.
Không biết cậu ta dùng thuật che mắt nào mà có thể lừa gạt được tất cả mọi người chúng tôi.
Cho nên thật sự là q/uỷ h/ồn của Thẩm Mai quay về b/áo th/ù sao?
Tôi bắt đầu run lên cầm cập.
Thẩm Nguyệt cũng đứng dậy, nở một nụ cười áy náy với tôi: “Xin lỗi nhé, Hứa Nặc, các người đã hại ch*t Thẩm Mai. Chị ấy là chị của tôi, tôi buộc phải b/áo th/ù cho chị ấy.”
Tôi nhìn Lý Mộng Mộng quay người lại.
Nốt ruồi đỏ tươi trên gáy cậu ta bỗng nhiên phát ra một ánh sáng q/uỷ dị.
“Mấy người đã lên kế hoạch bao lâu rồi?" Tôi cố nén sự h/oảng s/ợ, ép bản thân phải bình tĩnh lại.
“Bao lâu? Chắc có lẽ là mười năm đấy. Dù sao thì tôi cũng đã đến nước T học thuật Ngự H/ồn mười năm liền.” Thẩm Nguyệt cúi mặt xuống, để lộ ra vài phần yếu ớt, mỏng manh.
Bình luận
Bình luận Facebook