04
Ngày hôm sau, trận đấu bóng rổ diễn ra vô cùng sôi nổi, trên diễn đàn trường có người đang tường thuật trực tiếp.
Để không ảnh hưởng đến Trần Hoài, tôi đành uống hai viên th/uốc giảm đ/au, cố gắng ru mình vào giấc ngủ.
Nhưng cơn buồn ngủ vừa chớm đến thì đã bị cơn đ/au quặn thắt xua tan, cứ thế lặp đi lặp lại, tôi đ/ấm giường, bất lực gào thét.
"Không chịu nổi nữa rồi, ch*t mất thôi!"
Không ngủ được, tôi đành lấy điện thoại ra vừa chịu đựng cơn đ/au vừa xem trực tiếp.
Hình ảnh trực tiếp rung lắc, tôi phải mất một lúc mới tìm thấy Trần Hoài đang ở đâu.
Ống kính ở xa, không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta, nhưng cái dáng người khom lưng cho thấy cậu ta đang rất đ/au đớn.
Tôi bỗng nhớ đến giấc mơ khi đang nằm ở bệ/nh viện, tôi khiến Trần Hoài thua trận đấu, cậu ta cầm d/ao sáng loáng định ch/ém tôi...
Tôi thầm xin lỗi trong lòng, xin lỗi xin lỗi, đừng ch/ém tôi đừng ch/ém tôi.
Trong buổi phát trực tiếp, Trần Hoài khó chịu đứng thẳng người dậy, nói gì đó với người bên cạnh, rồi chạy vụt ra khỏi sân.
"Ê Trần Hoài đi đâu đấy?"
"Không thi đấu nữa à? Làm gì thế?"
"Trần Hoài, cậu làm gì vậy!"
Tiếng la hét vang lên trong buổi phát trực tiếp, nhưng Trần Hoài mặc kệ, cứ thế chạy thẳng ra ngoài.
Tôi có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, màn hình điện thoại của tôi hiện lên số của Trần Hoài.
"Cậu... cậu chuẩn bị một chút, tôi có thứ muốn đưa cho cậu, xuống lầu đi." Giọng cậu ta hổn hển.
Cậu ta chắc chắn là có thứ muốn đưa cho tôi, chứ không phải cầm d/ao đến ch/ém tôi đấy chứ?
Tôi ấp úng không dám trả lời.
Trần Hoài gắt gỏng phàn nàn: "Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, đ/au quá, đến cả lưng cũng không thẳng được, đ/á/nh đ/ấm cái gì nữa!"
Tôi lí nhí xin lỗi: "Tôi không cố ý..."
Trần Hoài ngẩn người: "Ôi tôi không trách cậu, cậu đâu cố ý, cậu mau xuống lầu đi, cửa sau ấy, tôi sắp đến rồi!"
Tôi khoác đại một cái áo, vịn tường, chậm rãi lê từng bước xuống lầu. Vừa ra đến nơi đã thấy Trần Hoài.
Trần Hoài đang ngồi xổm dưới đất, tay xách một cái túi, thở hổ/n h/ển, lưng khom xuống.
May mà ở cửa sau không có ai, nếu không tôi chẳng dám bước ra ngoài.
"Trần Hoài." Tôi r/un r/ẩy gọi.
Cậu ta ngẩng đầu lên, mặt mày tái mét, trán lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta vẫy tay với tôi: "Lại đây."
Rõ ràng cậu ta không còn sức để đi lại nữa rồi.
Tôi cắn răng lê bước đến, ai ngờ chân bỗng mềm nhũn, ngã nhào về phía trước.
"Á!"
Trần Hoài vươn tay ra, vững vàng đỡ lấy nách tôi.
Phải nói là, hơi đ/au.
Đồng thời, tôi cũng giẫm phải chân cậu ta.
Phải nói là, cũng đ/au!
Liên kết cảm giác đ/au ch*t ti/ệt!
Hai đứa nhìn nhau, nước mắt tuôn rơi.
"Lâm Hạ Hạ!"
"Trần Hoài!"
Tiếng kêu thảm thiết làm đàn chim bay tán lo/ạn.
Chân tôi mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, phần thân trên vẫn được Trần Hoài đỡ lấy, nhìn cứ như cậu ta đang ôm tôi, còn tôi thì đang dựa vào lòng cậu ta vậy.
Trần Hoài chỉ vào cái túi dưới đất, giọng nói run run: "Nước đường đỏ, Coca gừng, túi chườm nóng, miếng dán giữ nhiệt bụng, tôi mang đủ cả rồi."
Cậu ta lại lấy điện thoại ra, trịnh trọng đưa cho tôi: "Tôi đã ghi âm bài hát ru ngủ rồi, cậu nghe cho kỹ, ngủ một giấc thật ngon nhé, van cậu đấy."
Tôi gật đầu, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nhận lấy điện thoại và cái túi: "Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
Trần Hoài lắc đầu, ánh mắt chân thành: "Đừng cảm ơn tôi, tôi thật sự không muốn thua ở hiệp hai, van cậu đấy, thật sự van cậu đấy!"
Tôi mếu máo, òa khóc.
Thật ra, tôi không phải người dễ xúc động, nhưng lúc này đây, tôi đã đ/au đến mức bật khóc!
Trần Hoài vụng về lau nước mắt trên mặt tôi: "Cậu đừng khóc nữa, cậu khóc làm tôi cũng muốn khóc theo, giờ thì tôi hiểu làm con gái khổ sở thế nào rồi."
"Mau về phòng đi, ngoan ngoãn ngủ một giấc."
"Hu hu hu, được."
Tôi vừa khóc vừa vẫy tay chào tạm biệt Trần Hoài.
Lê lết về đến phòng, tôi uống nước đường đỏ, dán miếng dán giữ nhiệt, ôm túi chườm nóng, đeo tai nghe bật bài hát ru ngủ trầm ấm của Trần Hoài, rồi lại cố gắng ru mình vào giấc ngủ.
Lần này mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi ngủ thiếp đi!
Mừng rơi nước mắt!
Lúc tỉnh dậy, tôi chẳng biết trời đất là gì.
Liếc nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn sáng.
Nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều.
Hiệp hai của trận đấu bóng rổ của Trần Hoài đang diễn ra!
Tôi vội vàng mở livestream.
Không còn bị cơn đ/au bụng kinh hành hạ, Trần Hoài như một con sói hoang, tấn công dồn dập, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.
Tôi nhìn cậu ta dần dần san bằng tỷ số, và cuối cùng giành chiến thắng với cách biệt một điểm.
Cả sân vận động hò reo vang dội, hô vang tên Trần Hoài.
Tôi cũng vui lây.
Thoát khỏi livestream, tôi định dậy, sau đó thu dọn đồ đạc một chút, định lát nữa sẽ trả lại điện thoại cho Trần Hoài, thì điện thoại của cậu ta bỗng hiện lên một tin nhắn.
"Trời ơi Trần ca, trời ơi trời ơi, cậu xem này trời ơi!"
Kèm theo tin nhắn là một video được chia sẻ, tiêu đề to đùng đ/ập ngay vào mắt tôi.
[Trần Hoài bỏ dở trận đấu giữa chừng chỉ vì cô ấy! Một nữ sinh bình thường lại khiến đại ca trường học từ bỏ trận đấu! Click để xem chi tiết!]
Bình luận
Bình luận Facebook