Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Sau khi tan làm về nhà, vừa mở cửa tôi đã thấy phong thư đặt trên ghế sofa và căn phòng trống không. Trong đầu tôi như có thứ gì đó n/ổ tung—tên khốn này dám vi phạm hợp đồng rồi bỏ trốn?! Cậu xong đời rồi! Tôi lập tức bảo thư ký Dương truy tìm, lệnh phong tỏa toàn bộ nhà ga, bến tàu, cảng biển trong thành phố, không được bỏ sót chỗ nào!
Kết quả chỉ tra được cậu đã rời về phía Nam, đến một huyện hẻo lánh rồi biến mất tăm. Địa chỉ ghi trong hồ sơ gửi cho Lam Nguyệt hoàn toàn là giả, cả cái thị trấn đó không ai biết người tên là Văn Cẩn.
Tôi tức đến phát đi/ên. Người đâu không thấy mà vẫn khiến tôi bực như vậy.
Địa chỉ giả, nhưng khuôn mặt thật chứ? Tôi lập tức cho người mang ảnh cậu đi treo thưởng truy tìm, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có tin tức gì, như đ/á ném xuống biển.
Rồi tôi bắt đầu sợ. Lỡ cậu… đã ch*t thì sao? Không một chút manh mối, tôi chỉ biết tự an ủi rằng có lẽ cậu muốn ẩn cư, sống yên ổn đâu đó. Ít nhất thì tôi đã thay cậu trả hết n/ợ, cậu không cần lo lắng gì nữa.
Cũng nhờ tôi mà chuyện của Cố Triều và Kỷ Trần tiến triển nhanh hơn hẳn. Một người bị kẻ mình thích thẳng thừng từ chối, đ/au lòng khôn ng/uôi; người kia thì dịu dàng chăm sóc, đưa đi chơi khắp nơi để khuây khỏa. Không động lòng mới là lạ.
Đến lúc họ kết hôn, Cố Triều còn mời tôi dự tiệc, nói tôi là “ông mai” của họ. Tôi chỉ giơ ngón giữa đáp lại. Mình thất bại đã đành, thấy anh em thành công còn đ/au lòng hơn. Nhất là khi tôi chẳng biết người mình thương còn sống hay đã ch*t — lại càng khó chịu.
Bốn tháng sau khi Văn Cẩn mất tích, phía Nam có tin báo: có người nói buổi sáng đã gặp cậu ở bệ/nh viện. Tôi cho người lần theo dấu vết và cuối cùng cũng tìm được tung tích.
Nghe cậu còn sống, tôi lập tức gác hết công việc, đáp trực thăng đến huyện đó. Nhưng đường lên núi quanh co hiểm trở, phải nhờ người địa phương dẫn đường qua ba ngọn núi, mà trực thăng cũng không thể hạ cánh gần.
Bất đắc dĩ, tôi đành thuê phương tiện nhanh nhất ở đó — một chiếc xe lừa.
Giờ nghĩ lại, cảnh tôi mặc vest ngồi sau lưng lừa trông thật buồn cười, nhưng lúc ấy đầu óc tôi chỉ có mỗi một chuyện: phải gặp được cậu.
Đến nơi thì đã gần nửa đêm. Sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu, tôi chỉ đứng ngoài cửa đi đi lại lại. Đợi đến khi trời hửng sáng, tôi mới gõ cửa. Không có động tĩnh gì suốt một lúc lâu, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ tin báo có sai không.
Bà hàng xóm bên cạnh ra m/ắng tôi om sòm, nhưng tôi chẳng để tâm. Tôi nghĩ đó chắc là khoảnh khắc thảm hại, tuyệt vọng và bẽ mặt nhất đời mình — nhưng hôm nay, tôi nhất định phải mở được cánh cửa này, phải nhìn tận mắt xem có phải cậu không.
Cửa mở. Người bên trong còn ngái ngủ, dụi mắt nhìn ra ngoài — chính là cậu!
Tôi lập tức ôm chầm lấy, cảm giác tìm lại được thứ đã mất khiến tôi không kìm được xúc động. Đến khi bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra nơi cậu ở chẳng khác nào cái ổ tồi tàn.
Tôi bế cậu lên giường, vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ dám ôm ch/ặt, sợ mở mắt ra người lại biến mất.
Dù hoàn cảnh khó khăn, nhưng cậu vẫn chăm sóc bản thân khá tốt… chỉ là bụng đã tròn lên thấy rõ.
Tôi nhắm mắt lại, muốn nghe giọng cậu một chút — lại quên mất giọng cậu vốn dễ chọc gi/ận người. Mới vài câu đã khiến tôi tức tỉnh. Tra xét kỹ, mới biết tất cả là do Kỷ Văn Chu — cái kẻ suốt ngày cản trở tình yêu của tôi. Thằng nhóc đó, chờ mà xem!
Cuối cùng, Văn Cẩn đưa tay tôi đặt lên bụng mình, bình thản nói với tôi rằng cậu mang th/ai rồi, bảo tôi nhớ trả “phí hợp đồng”.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến tôi ngẩn người mất mấy phút.
Sau khi về nhà tổ chức đính hôn, Luật sư Lý — người được ông ngoại tôi tin cậy nhất — bất ngờ tìm đến, đưa cho tôi một bản di chúc mới cùng một bức thư.
Thì ra cái “điều kiện ba năm phải có con” chỉ là giả. Dù tôi không làm được, ba năm sau ông ấy cũng định cho công bố di chúc thật.
Ông hiểu rõ tôi — sợ rằng sau khi ông mất, tôi sẽ chỉ vùi đầu vào công việc, chẳng màng chuyện riêng, rồi sống cô đ/ộc cả đời. Nên ông bày ra cái trò “ép kết hôn” đó, chỉ để tôi sớm có một mái ấm, một người bên cạnh.
Đúng là ông già lắm chiêu. Mất rồi mà vẫn không quên lo cho tôi.
Nhờ vậy mà đến giờ, tôi sống rất tốt — và rất hạnh phúc.
….
Chương 441
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook