Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Đường đi gian nan thế nào tôi không muốn nhắc lại nữa. Vốn chỉ vài ngày là tới nơi, nhưng vì cảm cúm, sốt, choáng váng, tôi lê lết mất hơn mười ngày mới đặt chân đến kinh đô Lâm Uyên của Nam Thịnh.
Nghỉ được một hôm chưa kịp hồi sức, tôi đã bị người ta lôi ra trang điểm, thay đồ như búp bê, đến mức soi gương cũng chẳng nhận ra mình.
Sau đó, họ gói ghém tôi lại, đưa thẳng vào tẩm điện của vị tân hoàng đế nổi tiếng tà/n nh/ẫn – Huyền Kinh Mặc.
Ban đầu tôi hơi căng thẳng. Trong nguyên tác, nữ chính đi hòa thân là gả cho một vương gia, hai người chẳng có tình cảm gì, rồi vương gia sớm “thoát tuyến”. Sau đó nữ chính tập trung làm sự nghiệp.
Còn Huyền Kinh Mặc thì ít được miêu tả, nhưng tôi nhớ hắn rất lợi hại: tiên hoàng mất, triều đình lo/ạn, hắn nhanh chóng dẹp yên, lên ngôi đổi niên hiệu “Nguyên Hựu”, mạnh tay chỉnh đốn, ban luật mới, diệt tham quan, làm nhiều việc ích dân. Vì thế người đời nói hắn quá tà/n nh/ẫn, th/ủ đo/ạn cay đ/ộc.
Tà/n nh/ẫn hay không tôi chưa rõ, nhưng làm được nhiều việc tốt thì chắc cũng là minh quân, biết lý lẽ. Tôi là biểu tượng hữu nghị giữa Nam Thịnh và Đông Khởi, hắn chắc không dễ gì động thủ với tôi, thế là tôi có thể… sống sót.
Nghĩ ngợi lung tung, thời gian trôi chậm rì rì. Đợi mãi chẳng thấy hắn đến. Tôi đói hoa cả mắt, nhưng không dám lén ăn, sợ hắn bất ngờ xuất hiện bắt quả tang rồi tống thẳng vào ngục.
Đang lim dim thì cửa mở. Dưới lớp khăn đỏ, tôi chỉ thấy bóng dáng cao lớn, bước đi trầm ổn. Tôi chưa kịp động, thì nghe giọng trầm thấp vang lên: “Tự mình vén đi.”
Âm thanh này mà đặt ở hiện đại thì chuẩn giọng tổng tài bá đạo. Tai tôi nghe xong tê rần. Tôi vội vén khăn, thuận miệng: “Tạ ơn bệ hạ khai ân.”
Vừa động thân, cả người tôi choáng váng, đầu óc quay cuồ/ng.
Ý nghĩ duy nhất: phải ăn chút đồ ngọt ngay.
Tôi gắng đứng lên, nhưng mắt tối sầm, “bịch” một cái ngã xuống đất.
Mất vài giây, tôi bò về phía bàn có bánh ngọt – cũng là chỗ Huyền Kinh Mặc đang ngồi. Ngẩng đầu thấy hắn cau mày, cảnh giác nhìn quanh như nghi có thích khách.
Tôi bò mãi chẳng nhích được, đành r/un r/ẩy đưa tay cầu c/ứu, thều thào: “Bệ… hạ… đường… cho tôi viên đường…”
Thật ra là tôi tụt đường huyết. Hắn không hiểu, chỉ lạnh giọng: “Truyền thái y.”
Rồi bước tới, nắm cổ áo tôi nhấc lên nhẹ như không.
Có chỗ dựa, tôi lập tức vươn tay chộp lấy bánh trên bàn, chẳng nhìn là gì, nhét thẳng vào miệng. Cắn một cái, nhai khó nhọc. Huyền Kinh Mặc nhìn tôi, thốt: “Ở đâu ra con m/a đói thế này?”
Tôi: …
ch*t ti/ệt, tụt đường huyết hại mất hình tượng.
Hắn đặt tôi lên ghế, buông tay. Tôi ôm bánh, chậm rãi gặm, bụng có chút ấm lại.
Rồi cảm nhận ánh mắt hắn nhìn tới. Tôi vội cười lấy lòng: “Để bệ hạ chê cười rồi.”
Hắn nhàn nhạt: “Quả thật buồn cười.”
Tôi: … hóa ra hoàng đế này còn có sẵn thuộc tính đ/ộc miệng.
Chẳng bao lâu, thái y mang hộp th/uốc đến. Bắt mạch xong, ông nói tôi “trung khí bất túc, khí huyết suy yếu, nên choáng váng, tay chân run, mắt mờ. Vừa ăn chút bánh hoa quế mới đỡ.”
Huyền Kinh Mặc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chương 3
Chương 24
Chương 12
Chương 10
Chương 8
Chương 26
Chương 7
Chương 23
Bình luận
Bình luận Facebook