Lời Chung Hồi kể (3)
Năm 2000, th* th/ể của Trần Th/ù được phát hiện trong rừng của thị trấn nhỏ. Cảnh sát mở hồ sơ điều tra, nhưng mãi không thể x/á/c định được danh tính của nghi phạm.
Thời gian trôi qua, mấy năm sau.
Năm 2004, tôi thi đỗ vào trường trung học cơ sở ở huyện. Không phải trường tốt gì, nhưng ít ra cũng thoát khỏi thị trấn nhỏ. Tôi luôn nhớ lời cảnh sát Lư nói với tôi, chú ấy bảo tôi phải thi đỗ để đi ra ngoài, rời khỏi nơi này.
Huyện cách thị trấn nhỏ không xa, nhưng đó cũng là bước khởi đầu của sự ra đi.
Sau khi Trần Quảng bị bắt, quy mô nhà máy pháo hoa thu hẹp đáng kể, mẹ tôi bèn nghỉ việc, theo tôi chuyển lên huyện, thuê một căn nhà gần trường học của tôi.
Mẹ nhanh chóng tìm được công việc mới ở huyện, làm công nhân dây chuyền trong nhà máy điện tử, giúp hai mẹ con tôi có thể duy trì cuộc sống một cách chật vật.
Suốt một thời gian dài, tôi không thể thích nghi với cuộc sống trung học. Vì không phải trường tốt, không khí học tập kém; lại vì huyện so với thị trấn nhỏ thì cởi mở hơn, những thứ các bạn học quan tâm rất đa dạng.
Họ trốn học ra tiệm điện tử chơi game, tụ tập trong nhà vệ sinh hát nhạc pop, hút th/uốc, có bạn nam đeo khuyên tai, có bạn nhuộm tóc đỏ... Họ dùng đủ cách để gi*t thời gian tuổi trẻ. Tôi không theo kịp trào lưu, không nói chuyện được với họ, chỉ học khá, nên nhanh chóng rơi vào cảnh bị cô lập.
Sự cô lập sớm biến thành b/ắt n/ạt. Tôi vì từ chối yêu cầu chép bài tập của một người mà đắc tội với một nhóm nhỏ. Tan học, ba bốn bạn nam nữ chặn tôi trong góc, t/át vào mặt, x/é vở bài tập của tôi, bảo tôi lỗi thời rồi muốn thiết kế kiểu tóc cho tôi, sau đó c/ắt tóc tôi lo/ạn xạ.
Họ đi rồi, tôi ở ngoài lang thang rất lâu, nghĩ xem về nhà phải giải thích với mẹ thế nào. Chuyện khác còn nói được, chứ tóc thì không.
Cuối cùng thì không giấu được.
Mẹ biết chuyện rất tức gi/ận, hôm sau xin nghỉ đến trường tôi, muốn gặp phụ huynh của mấy học sinh đó. Mẹ đứng ở cửa văn phòng giáo viên, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, chỉ có bàn tay buông thõng hơi run, trông mạnh mẽ hơn hẳn lúc ra phân xưởng pháo hoa đối chất ngày xưa.
Giáo viên không dám lơ là, lập tức gọi hết phụ huynh đến. Mấy bạn học đó coi thường tôi, thái độ phụ huynh của họ càng hời hợt kiêu ngạo. Mẹ nói lý lẽ với phụ huynh, hy vọng họ quản lý con cái, họ lại bảo không quản được.
Họ cho rằng mẹ làm quá, bảo trẻ con nghịch thôi, không có gì to t/át, đến lời xin lỗi cũng miễn cưỡng. Chẳng ai để tâm đến lời kêu ca của mẹ, họ chỉ biết nói dối trắng trợn, người nói một câu, đều bảo kiểu tóc mới của tôi đẹp.
Cuối cùng kéo dài mãi, giáo viên chủ nhiệm đứng ra hòa giải, bắt họ bồi thường tiền c/ắt tóc và tiền vở, để tôi đi sửa tóc cho gọn, m/ua vở mới, việc thế là kết thúc.
Tôi bị bạn học hợp sức b/ắt n/ạt, mẹ bị phụ huynh hợp sức ứ/c hi*p, nhưng chúng tôi cũng đành bất lực. Mẹ uất ức lắm, không nhận tiền của họ, cuối cùng chia tay trong bất hòa.
Mấy bạn học đó rất bất mãn với việc tôi gọi phụ huynh, thấy mẹ tôi t/àn t/ật cũng chẳng làm gì nổi, bèn càng lấn tới b/ắt n/ạt tôi, chọc ghẹo tôi trong mọi chuyện nhỏ nhặt, khiến người khác không bắt bẻ được.
Cũng không biết ai nghe được chuyện cũ nhà tôi, thêm mắm thêm muối truyền ra, cuộc sống của tôi càng khốn khó. Tôi đã phản kháng, đã cãi lý, nhưng chẳng ai nghe, tôi đành phải chịu đựng những tai ương vô cớ.
Tôi vừa tủi thân vừa buồn, dù có cố ép bản thân chuyển hướng chú ý, cũng không thể tập trung học hành như trước được. Vì thế, thành tích của tôi lại giảm sút, tinh thần tôi càng ngày càng tệ.
Mẹ nhìn thấy, rất xót xa. Tôi biết mẹ cũng đã cố hết sức rồi.
Chương 7
Chương 10
Chương 9
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook