Ta gấp gáp đến dậm chân liên tục:
“Cha mẹ ngươi bị q/uỷ nhập, gi*t ch*t hết một nhà sáu người rồi!”
“Anh trai chị dâu hai đứa cháu của ngươi, đều ch*t hết rồi!”
“Nếu còn không giao số bạc đó ra, thì người ch*t tiếp theo sẽ là ngươi đó!”
Liễu Kiều Nương giống như bị người khác đ/á/nh một gậy vào đầu vậy, loạng choạng bước đến cạnh bàn.
Thẩm Ngọc Hằng vẫn không tin.
Hắn cũng không dám tin.
Bởi vì hắn không muốn thừa nhận, do sự tham lam ng/u dốt của chính mình đã hại ch*t nhiều người như thế.”
Lúc này Thẩm phụ đã chập chững đứng thẳng người dậy, sắc mặt vặn vẹo, ánh mắt hằn lên tia hung tàn.
Thẩm Ngọc Hằng rất nhanh trí, trên miệng thì nói không tin, nhưng bản thân đã sớm núp đằng sau Triệu bổ đầu rồi.
Ta thì một chân để ngoài bậc cửa, chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào.
Chỉ có Liễu Kiều Nương còn ngơ ngác đứng giữa phòng.
Thẩm phụ gào lên nhào đến người ả, Liễu Kiều Nương bị túm ch/ặt bả vai cuối cùng cũng phản ứng lại, dùng sức hét lớn:
“Số bạc ta để dưới giường, ở dưới đó có một viên gạch di chuyển được, gỡ viên gạch lên là thấy!”
Đám bộ khoái của nha môn thân thủ rất nhanh nhẹn.
Lúc đó có một bộ khoái trẻ đã chui xuống giường, còn những bộ khoái khác tiếp tục vây giữ tấn công Thẩm phụ.
“Nhanh, dùng dây mực đẩu buộc ông ta lại!”
Thật không dám tưởng tượng, nếu không có sự giúp đỡ của huyện nha, một mình ta làm sao đối phó với con q/uỷ này được.
Dây mực đẩu nhìn có vẻ mong manh dễ vỡ, nhưng buộc trên người Thẩm phụ lại chắc chắn như dây thừng.
Dây này là do ta cố tình xin của thợ mộc tốt nhất ở kinh thành đấy, còn đặc biệt phơi chúng dưới nắng to nửa ngày, hấp thụ đủ dương khí.
“Tống cô nương, số bạc ở đây!”
“Nhét vào miệng ông ta!”
...
Muốn gi*t ch*t con q/uỷ này, chỉ có một cách.
Nhét thỏi bạc vào miệng người bị nhập, rồi lấy chu sa phong ấn sáu lỗ còn lại.
Đôi mắt, đôi tai, lỗ mũi và cả lỗ hậu, sau đó ki/ếm gỗ đào đ/âm thẳng vào tim ông ta.
Cơ thể người bị nhập ch*t đi, con q/uỷ đó sẽ tìm cách thoát ra cơ thể đó.
Nhưng mà lục huyệt bị phong ấn, nó không thể nào trốn thoát, chỉ có thể quay trở lại trong thỏi bạc.
Đám bộ khoái đấu tranh một phen, tốn rất nhiều sức lực mới có thể phong ấn thất khiếu của Thẩm phụ.
Chỉ là Triệu bổ đầu lại chần chừ không dám ra tay đ/âm ki/ếm gỗ đào.
“Triệu bổ đầu, chậm trễ sẽ phát sinh thêm chuyện đấy!”
Triệu bổ đầu mím ch/ặt môi, do dự nhìn về phía Hàn Tín Đồng đang đứng ở cửa.
Hàn Tín Đồng chau mày lại:
“Dù sao cũng là một mạng người.”
“Bặc!”
Đúng vào lúc này, sự việc đã chuyển biến.
Dây mặc đẩu bị đ/ứt, Thẩm phụ một cước đ/á bay Triệu bổ đầu.
Triệu bổ đầu bay thẳng lên trên chiếc giường, chiếc giường gỗ cứng cáp trực tiếp bị đ/è vỡ.
Bản thân ông ấy cũng phun một ngụm m/áu lớn, một hồi lâu vẫn không đứng dậy được.
Những bộ khoái khác đều xem Triệu bổ đầu là đầu đàn.
Thấy ông ấy bị thương, bọn họ đều h/oảng s/ợ.
Đây dù sao cũng là trách nhiệm của Tống gia ta.
Ta nổi gi/ận, chạy thẳng đến cúi người xuống nhặt ki/ếm gỗ đào lên rồi phóng thẳng về phía Thẩm phụ.
Không ngờ rằng khi ta chạy đến gần, ông ta đã thoát khỏi dây mặc đẩu trong tay những bộ khoái khác.
“Haha, người Tống gia.”
Thẩm phụ bóp ch/ặt cổ ta, giọng nói khàn khàn:
“Ta ở trong chiếc hộp không thấy mặt trời đó mấy trăm năm, ngươi có biết mấy trăm năm nay ta sống thế nào không?”
Bình luận
Bình luận Facebook