Tôi đã đào được một hộp gỗ trong dải cây xanh dưới tầng nhà Chu Dĩnh.
Cái hộp này thoạt nhìn đã rất lâu năm, nhưng tôi đã từng nhìn thấy tô tem bên trên.
Năm đó khi đi qua đất nuôi x/á/c, quần áo trên người những thôn dân ở đó đều thuê hình này.
Xem ra tôi nhớ không sai, q/uỷ thi nhà Chu Dĩnh có ng/uồn gốc trong thôn nuôi x/á/c kia.
Mở hộp gỗ ra, bên trong có chứa viên châu màu xanh lam, chắc đây chính là viên châu mẹ Chu Dĩnh mang về vào khoảng thời gian trước.
Buộc phải tiêu hủy ngay lập tức.
"Vạn pháp phần thiên, nghiệp hỏa gia thân, thỉnh viêm quan dương tản, tần!"
Mồi lửa nuốt chửng lấy cả chiếc hộp, viên châu màu xanh lam kia không ngừng rung động, cuối cùng dần dần vỡ toác, "choang" một tiếng đã vỡ hoàn toàn.
"Ôi vãi! Hiệu quả đặc biệt gì vậy, thật hấp dẫn."
"Trời ạ! Sống bao năm nay không ngờ tôi có thể tận mắt thấy được thông linh sư gọi q/uỷ thần!"
"Tôi phải gửi livestream vào nhóm đạo quán của chúng tôi mới được!"
"Đây chính là viêm quan sao? Ngầu bá ch/áy, nghe nói thông linh sư có thể triệu hồi chân thần 32 á/c q/uỷ tám phương, không biết tôi có cơ hội nhìn thấy thần tượng Phong Sư nương nương của tôi không nữa."
"Đây không phải nhân vật trong truyền thuyết thần thoại à? Không ngờ là thật sự tồn tại!"
Chu Dĩnh nhìn cảnh này mà ngây người, thế giới quan của cô ta đã sụp đổ.
"Tiểu Dĩnh." Một khuôn mặt trắng xanh đột nhiên kề sát trước màn hình, nở một nụ cười âm trầm: "Con đang xem gì thế?"
"A..."
Mẹ Chu Dĩnh không biết xuất hiện từ bao giờ, mỉm cười với cô ta, miệng càng lúc càng toác rộng, cuối cùng còn nhìn thấy được trong cổ họng của bà ta còn sót lại m/áu và thịt sống.
Hạt châu bị hủy, hai q/uỷ thi tất nhiên sẽ có ảnh hưởng, nên đã hiện thân trước thời hạn.
Bà nội cô ta đi khỏi phòng bếp, thịt trên cánh tay đã bị chu sa ăn mòn hết, để lộ ra xươ/ng trắng, bà ta vặn vẹo cổ: "Tiểu Dĩnh, con không ngoan."
"Đứa trẻ không ngoan, sẽ bị ăn thịt."
"A!"
Chu Dĩnh rắc một nắm chu sa, ba chân bốn cẳng trốn trở về phòng, toàn thân r/un r/ẩy, ống kính camera điện thoại bị rung lắc không chiếu ra hình th/ù gì.
"Tiểu Dĩnh, mau mở cửa cho bà nội."
"Tiểu Dĩnh, là mẹ đây, mở cửa!"
"Mở cửa mau!"
Tiếng đ/ập cửa càng lúc càng lớn, âm thanh ngoài cửa càng lúc càng chói tai.
Bản lề cửa cũng đang lung lay.
Chu Dĩnh chui xuống bàn, giọng nói cũng r/un r/ẩy.
Bình luận
Bình luận Facebook