Viện Tâm Thần Thời Không

Chương 1

11/12/2023 12:11

Tôi là v/iện trưởng một b/ệnh vi/ện t/âm th/ần ở Cục Không gian và Thời gian. Chuyên thu nhận những nhân vật nam chính đã phụ lòng nhân vật nữ chính đến ngọc nát hương tan, cuối cùng hối h/ận đến mức phát đi*n.

"Viện trưởng, lại có một nam chính đi*n rồi."

Tôi không ngẩng đầu lên nói: “Đăng ký cho anh ta rồi sắp xếp phòng bệ/nh đi.”

Đây là nam chính thứ 3506 phát đi*n.

Khi nam chính phát đi*n, sức t/àn ph/á cực kỳ lớn, hoặc gi*t người bừa bãi hoặc h/ủy di/ệt thế giới.

Vậy phải làm sao? Nh/ốt lại là được.

Viện trưởng tôi ấy à, chỉ thích trấn áp bọn đi*n này thôi.

1.

"Viện trưởng, bệ/nh nhân ở phòng 56 đột nhiên xông ra, làm mấy y tá bị th/ương. Hiện tại anh ta đang bị chúng ta ghì ch/ặt ở sảnh tầng bốn..."

Giọng nói có chút hoảng hốt của y tá trưởng phát ra từ điện thoại di động, bên cạnh cô còn xen lẫn tiếng gầm gừ của người đàn ông và tiếng m/ắng mỏ của nhân viên bảo vệ.

Tôi sắp xếp lại các báo cáo trong tay và bình tĩnh nói: "Tôi sẽ qua ngay."

Khi tôi dùng trục không gian lao tới hiện trường thì chính là một cảnh tượng như vậy.

Bốn năm nhân viên bảo vệ đang bận giữ một người đàn ông.

Người đàn ông tóc dài rối bù, quần áo bệ/nh nhân nhăn nheo, nhãn cầu đỏ ngầu, trong trạng thái đi*n lo/ạn:

"Các ngươi mau thả trẫm ra! Để trẫm đi tìm Thước Nhi! Nếu không trẫm sẽ tr/u d/i c/ửu t/ộc các ngươi.”

Anh ta vùng vẫy một cách tuyệt vọng và gầm lên gi/ận dữ, khi nhân viên bảo vệ gần như không thể giữ được anh ta nữa, tôi cử động đầu ngón tay, một quả cầu ánh sáng trắng biến mất giữa lông mày anh ta.

Anh ta ngừng vùng vẫy, cơ thể r/un r/ẩy, vẻ mặt chuyển từ tức gi/ận sang buồn bã, như thể đã rơi vào cảnh ngộ cả đời cũng không thể c/ứu vãn được, anh ta lẩm bẩm:

"Thước Nhi, trẫm biết mình sai rồi, nàng quay lại có được không?

"Ta có lỗi với nàng, ta hối h/ận rồi, người ta yêu vẫn luôn là nàng…”

"Chỉ có nàng……"

Mỗi lời nói đều chứa đầy nước mắt, nỗi buồn và sự tuyệt vọng.

Dường như khi người anh ta yêu ra đi, linh h/ồn anh cũng bị mang theo.

Nếu là người khác, nhìn thấy nam tử đẹp trai như thần này lại đ/au đ/ớn tuyệt vọng như vậy, có lẽ sẽ mềm lòng.

Nhưng tôi không có thiện cảm gì với anh ta.

Phòng số 56, Tống Dực, Khí Vận Chi Tử (*) trong thế giới nhỏ, cũng có thể được gọi là nam chính.

(*): con cưng của trời, người có bàn tay vàng, hào quang nhân vật chính

Thước Nhi trong miệng anh ta là Lâm Thước, công chúa thần y của một nước trong thế giới đó.

Lâm Thước h/ồn nhiên và tốt bụng, đã c/ứu sống và chữa lành đôi chân t/àn t/ật của anh ta.

Nhưng anh ta đã dẫn quân t/àn ph/á đất nước của cô, tà/n s/át hoàng cung, gi*t phụ hoàng, mẫu hậu và huynh đệ tỷ muội của cô.

Nhưng lại giữ lại Lâm Thước, phong một công chúa vo/ng quốc làm phi tần cao quý, bị ép m/ang th/ai nhưng lại bị các phi tần khác b/ắt n/ạt.

Lâm Thước tuyệt vọng, cuối cùng ôm đứa trẻ trong bụng nh/ảy qua tường thành.

Cái kết chắc hẳn là sau khi cô ch*t, anh ta phát đi*n.

Tôi:"……"

Đây là loại cặn bã gì vậy! Lý Thừa Ngân còn đẹp hơn hắn!

Sau khi nam chính phát đi*n, biến thành bạo chúa sống, khiến cả thế giới bị t/àn ph/á, chi/ến tr/anh n/ổ ra, thương tích đầy mình, vị thần bảo trợ của thế giới đã không thể chịu đựng được nữa, nam chính là Khí Vận Chi Tử của thế giới, không thể bị gi*t, nên chỉ có thể đưa nam chính đến cho tôi.

Tôi thờ ơ nói với y tá trưởng: “Tăng gấp đôi liều th/uốc an thần.”

“Nếu chuyện như thế này xảy ra lần nữa, hãy ph/ẫu thu/ật c/ắt thùy trán cho anh ta ngay lập tức!” Tôi t/àn nhẫn nói.

Y tá trưởng: “Vâng thưa viện trưởng!” Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, do dự: “Vậy thần hộ mệnh của thế giới 0581…”

Tôi cười lạnh: “Khi hắn đưa Tống Dực đến cho tôi, tôi chỉ hứa Tống Dực sẽ không ch*t. Ở bệ/nh viện t/âm th/ần Cục Không gian và Thời gian, không lẽ cô cho rằng bọn họ không biết tôi là người thế nào, có thân phận gì ở đây à?”

Bệ/nh viện t/âm th/ần của Cục Không gian và Thời gian là nơi ở của những kẻ cặn bã và những kẻ mất trí khó đối phó trong thế giới.

Những người này không phải là Tử Vi Tinh Mệnh thì là Khí Vận Chi Tử, bọn họ rất xảo quyệt, chỉ có tôi mới có thể kh/ống ch/ế được.

Tất nhiên, trong quá trình đàn áp phải sử dụng một số biện pháp đặc biệt.

Bằng không, nếu hôm qua tôi hết cái này, hôm nay hết cái kia, ngày mốt làm thương nhân viên của tôi, ngày kia xông vào phòng bệ/nh khác, chẳng phải bệ/nh viện t/âm th/ần của tôi sẽ hỗn lo/ạn sao? Vậy còn muốn mở nữa không?

Y tá trưởng gật đầu rồi lấy k/im rỗng và ống tiê/m ra .

Chất lỏng lạnh lẽo từ từ chảy từ kim vào mạch m/áu, cảm giác không thể chống lại của th/uốc hóa học khiến Tống Dực từ từ nhắm mắt lại.

Mái tóc đen dài buông xuống, che đi khuôn mặt g/ầy gò nhợt nhạt nhưng vẫn tuấn tú không gì sánh được của anh ta, thêm chút mảnh dẻ như búp bê sứ, nhìn anh ta đang ngủ yên không ai có thể biết được anh ta là một kẻ cặn bã.

Tôi thờ ơ, trong toàn bộ bệ/nh viện t/âm th/ần, nam chính nào không có vẻ ngoài thu hút ong bướm? Tống Dực thế này, chỉ cần nhặt một viên gạch ném vào đây sẽ đ/á/nh trúng mấy người giống mình.

Tôi quay đầu ra lệnh: “Sau này có trường hợp khẩn cấp nào báo ngay cho tôi, phái thêm vài nhân viên bảo vệ đi tuần tra vào ban đêm.”

Tôi vừa nói xong thì điện thoại lại reo, tôi nhấn nút trả lời.

"Không ổn rồi! Viện trưởng, lại có một nam chính đi*n rồi!"

Người trợ lý chịu trách nhiệm bàn giao nam chính có vẻ hoảng hốt.

Y tá trưởng: "..."

Nhân viên bảo vệ: “……”

Tôi bình tĩnh hỏi: “Đến từ thế giới nào?”

Trợ lý: "Thế giới 8734, chiều không gian hiện đại."

Tôi: “Nguyên nhân?”

Trợ lý vâng vâng dạ dạ: "Vị nam chính này là tổng giám đốc, hắn cho rằng lúc nhỏ là bạch nguyệt quang đã c/ứu hắn, không ngờ hắn lại tìm được thế thân, m/oi trái tim của thế thân để c/ứu bạch nguyệt quang. Cuối cùng hắn cũng biết được sự thật..."

Vẻ mặt tôi không thay đổi, nguyên nhân này thường xảy ra ở bệ/nh viện t/âm th/ần này.

Chưa kể tim còn có thận, gan, dạ dày, giác mạc…

Tôi nhấc chân rời đi: “Đăng ký và bố trí phòng bệ/nh cho anh ta.”

Đây là nhân vật nam thứ 3506 phát đi*n.

Tôi xoa xoa chân mày, trong lòng hiện lên một cảm giác khó chịu hiếm thấy.

Nếu chuyện này tiếp tục, bệ/nh viện t/âm th/ần của tôi sẽ không có đủ phòng bệ/nh nữa mất!

Có vẻ như tôi phải nộp đơn xin mở rộng lên cấp trên rồi.

Vì thế nên tôi có chút tức gi/ận với bệ/nh nhân mới, lạnh lùng nói: "Tùy theo tình trạng của anh ta mà tiêm th/uốc an thần. Nếu phản kháng quá b/ạo l/ực..."

Tôi cười khẩy nói: “Ném vào ghế đi*n để trị liệu bằng sốc đi*n.”

Sốc một cái là ngoan ngay thôi.

Không nghe lời thì sốc tiếp.

"Vâng thưa viện trưởng."

Tôi vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng gầm gừ hối h/ận và đ/au đ/ớn từ người đàn ông đằng kia giống như Tống Dực vừa rồi, tôi chỉ cảm thấy vô cùng chán nản rồi cúp điện thoại.

Danh sách chương

3 chương
11/12/2023 12:12
0
11/12/2023 12:11
0
11/12/2023 12:11
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận