Một Trăm Bức Thư Tình

Chương 11

13/11/2024 11:34

11.

Cuộc sống yên bình trôi qua một thời gian.

Qu/an h/ệ giữa Dương Vũ và Lục Chí Khanh dường như ngày càng trở nên x/ấu đi, mỗi khi ở trong ký túc xá, Dương Vũ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tay liên tục gõ phím điện thoại, thỉnh thoảng tôi còn nghe thấy giọng Lục Chí Khanh trong các đoạn voice chat mà anh gửi cho Dương Vũ, âm thanh lúc được lúc mất nhưng lại lộ ra vẻ tức gi/ận.

Tôi x/é bức thư tình thứ một trăm vốn định gửi cho Lục Chí Khanh rồi ném nó vào thùng rác, những mảnh giấy trắng giữa màu đen của túi rác trông thật nổi bật.

Trần Dạ thường trò chuyện với tôi qua WeChat và chia sẻ những câu chuyện thú vị ở trường cậu ấy.

Một đêm nọ, tôi đến tháng, bụng đ/au đến không chịu nổi, lúc đó đã là ba giờ sáng, bạn cùng phòng đã ngủ, Dương Vũ thì lại đang u sầu vì vừa cãi nhau với Lục Chí Khanh, tôi không có cách nào gọi cô ấy đi m/ua th/uốc cùng mình được.

Tôi mở điện thoại, thử gửi cho Trần Dạ một tin nhắn WeChat: [Cậu ngủ chưa?]

Gửi xong tôi lập tức hối h/ận, có ai ngốc như tôi đi hỏi người khác ngủ chưa lúc ba giờ sáng chứ?

Không ngờ điện thoại rung lên, Trần Dạ gần như trả lời ngay lập tức: [Vẫn chưa, sao vậy?]

[Bây giờ cậu có tiện ra ngoài không? Bà dì của mình đến rồi, đ/au quá, phòng ký túc xá lại không có th/uốc giảm đ/au, mình muốn ra ngoài xem có hiệu th/uốc nào mở cửa không để m/ua một ít, cậu đi cùng mình có được không?]

Trong lòng tôi hồi hộp, cơn đ/au từ bụng dưới cứ từng đợt từng đợt kéo đến.

Chưa đầy vài giây sau, một tin nhắn mới hiện lên màn hình.

[Được, vậy cậu đợi mình, mình đến đón cậu.]

Khuôn viên trường yên tĩnh không một tiếng động, tôi cố nén cơn đ/au bước ra cổng trường, Trần Dạ đã đến rồi, cậu ngồi trên một chiếc xe đạp, áo quần mỏng tang, đôi mắt còn lơ mơ, dáng vẻ trông như vừa tỉnh dậy đã vội vàng chạy tới.

Thấy tôi đi ra, cậu liền khoác chiếc áo khoác trong tay lên người tôi.

“Mặc vào đi, giờ trời lạnh rồi, đừng để bị cảm.”

“Còn cậu thì sao, cậu mặc còn mỏng hơn mình nữa.”

Trần Dạ lắc đầu: “Mình không sao, lên xe đi, mình đưa cậu đến hiệu th/uốc.”

Khi tôi ngồi trên yên sau, gió lạnh lướt qua má, tôi đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Trần Dạ.

Cả người cậu lập tức cứng đờ.

“Ôm cho ấm, cậu cũng đỡ lạnh nữa.” Tôi nói.

Trần Dạ ấp úng, tăng tốc đạp xe.

May mắn là gần trường có một hiệu th/uốc mở cửa 24/7, nhân viên còn đưa cho tôi một ly nước ấm, tôi uống th/uốc ngay tại chỗ, bụng cũng đỡ đ/au hơn nhiều.

Đi qua đi lại một hồi, Trần Dạ đưa tôi về trường, cậu ấy không ngừng dặn dò, có vẻ rất lo lắng.

Tôi trả áo khoác lại cho cậu ấy: “Cậu về nhanh đi, mặc áo vào, đừng để bị lạnh.”

Từ khi tôi gọi cậu cho đến bây giờ, Trần Dạ không hề than vãn một lời.

Nhịp đ/ập trái tim dường như đang trở nên rộn ràng, từng nhịp không ngừng thổn thức.

“Trần Dạ.”

Giọng tôi rất nhẹ, nhưng trong không gian tĩnh lặng, cậu có thể nghe rõ những gì tôi nói.

“Cảm ơn cậu.”

Danh sách chương

5 chương
13/11/2024 11:34
0
13/11/2024 11:34
0
13/11/2024 11:34
0
13/11/2024 11:33
0
13/11/2024 11:33
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận