Bố tôi gọi điện, mẹ tôi phụ trách nói chuyện:
"Nhược Nhược, sao mấy hôm không gọi video?"
Biết nói sao đây?
Những ngày tiêu tiền như nước vui quá, tôi quên mất.
Không thể nói thật, nếu không mẹ sẽ bay đến đ/á/nh tôi ngay.
"Dạ, dạo này con bận lắm."
"Bận gì? Mẹ đã bảo nghỉ việc rồi mà?"
"Con không nghe lời!"
Tôi đưa điện thoại ra xa một chút.
Với sự hiểu biết của tôi về mẹ, cuối cùng chắc chắn sẽ biến thành màn giục cưới.
"Con không tìm bạn trai à?"
"Con đang cố gắng…"
Thần Sấm đang chơi điện thoại bỗng xen vào:
"Cần gì cứ nói, tôi sẽ giúp."
Toang rồi!
Mẹ tôi ngừng một lát, giọng nói dịu dàng, bề ngoài bình thản nhưng thực chất sóng ngầm cuộn trào:
"Con đang ở với ai đấy?"
Tôi cố gắng giải thích, nhưng không biết giải thích thế nào.
Mẹ cười nham hiểm:
"Có dịp dẫn về nhà nhé. Thôi không làm phiền hai đứa nữa."
Mẹ tôi nhanh chóng cúp điện thoại, giây tiếp theo gửi tin nhắn cho tôi:
[Gửi ảnh xem nào.]
Bên cạnh, ánh mắt Thần Sấm do dự, trên khuôn mặt đoan chính viết đầy sự chột dạ.
Tôi nghi ngờ anh ấy cố ý nói chuyện này!
Trong một khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra!
Trời ơi, lẽ nào anh ấy thích tôi?
Có hợp lý không?
Để x/á/c minh, tôi thử thăm dò:
"Mẹ tôi hiểu nhầm tôi có người yêu rồi!"
Thần Sấm sờ mũi:
"Vậy cô cần một người yêu!"
"Ki/ếm đâu ra?"
Thần Sấm tiến lại gần:
"Hay là... chọn tôi đi."
Hả? Trực tiếp thế?
Thấy tôi im lặng, Thần Sấm có chút chột dạ:
"Chúng ta hiểu nhau mà."
"Anh không phải động lòng trần với người khác sao? Chuyển sang tôi được à?"
Thần Sấm hạ quyết tâm nói:
"Tôi nghĩ mình thích cô thật!"
"Thiệt mà! Gần đây mỗi lần thấy cô là người như bị điện gi/ật. Bạn tôi bảo đó là yêu!"
Tôi ngờ vực:
"Chắc anh bị rò điện chứ gì?"
"Sao có thể chứ?"
"Tôi thật lòng thích cô!"
Thần Sấm quả quyết, khiến tôi nửa tin nửa ngờ.
Bình luận
Bình luận Facebook