Một ý nghĩ mơ hồ chợt lóe lên trong đầu Thẩm Cẩn Niên .
Cô thật sự không còn cần anh nữa, dù là dưới danh nghĩa chú nhỏ.
Sau đó, Trình Tịch Hòa không còn liên lạc với Thẩm Cẩn Niên.
Chớp mắt hai tháng trôi qua, bộ phim đầu tiên do Thẩm Cẩn Niên làm đạo diễn sắp được ra mắt.
Vì có việc, anh không thể tham dự buổi họp báo.
Tại sảnh sân bay.
Trong lúc chờ máy bay, Thẩm Cẩn Niên mở buổi phát sóng trực tiếp, buổi họp báo gần như đã kết thúc.
Trên màn hình, Trình Tịch Hòa cầm micro, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Thật ra hôm nay tôi có một điều muốn thông báo, bộ phim này sẽ là tác phẩm cuối cùng của tôi, tôi quyết định rời khỏi ngành giải trí.”
Lời vừa dứt, cả khán phòng xôn xao.
Ở bên ngoài màn hình,Thẩm Cẩn Niên ngẩn người, bàn tay cầm điện thoại bất giác siết ch/ặt.
Lúc này, giọng phỏng vấn của phóng viên từ buổi họp báo truyền đến qua điện thoại: “Có phải đã xảy ra chuyện gì khiến cô Trình quyết định rút khỏi ngành?”
Trình Tịch Hòa khẽ lắc đầu, nụ cười trên mặt càng đậm.
Cô từ từ nâng bàn tay phải lên, ngón áp út lấp lánh ánh kim cương!
“Tôi sắp kết hôn.”
Hình ảnh Trình Tịch Hòa trên màn hình mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng.
Nhìn thấy điều đó,Thẩm Cẩn Niên không khỏi sững sờ, đồng tử co lại, hơi thở ngưng trệ.
Trong lòng anh xuất hiện một cảm giác rất lạ, anh không thể gọi tên nó là gì, chỉ cảm thấy ng/ực nghẹn lại, như có tảng đ/á đ/è nặng.
Giây phút đó, Thẩm Cẩn Niên m chỉ muốn gọi ngay cho Trình Tịch Hòa, nhưng tiếng phát thanh mời lên máy bay đã vang lên, còn cô vẫn đang trong buổi họp báo.
Dẹp bỏ nỗi băn khoăn trong lòng, anh tắt máy, mang theo tâm trạng nặng trĩu bước đi kiểm tra vé.
Chuyến bay từ Bắc Kinh tới Paris kéo dài mười tiếng, nhưng dường như trái tim của Thẩm Cẩn Niên vẫn ở lại Bắc Kinh.
Anh ngắm nhìn những đám mây lướt qua ngoài cửa sổ máy bay, mãi không thể hiểu nổi: tại sao Trình Tịch Hòa lại kết hôn? Với ai? Người đó có đáng tin không?
Cuối cùng máy bay hạ cánh, việc đầu tiên Thẩm Cẩn Niên làm là gọi điện thoại.
Điện thoại vừa đổ hai hồi chuông đã có người bắt máy.
Nhưng người ở đầu dây bên kia lại không phải Trình Tịch Hòa, mà là một giọng nam trầm.
“Thầy Thẩm, Tịch Hòa đang ngủ, thầy có chuyện gì muốn nhắn không?”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, Thẩm Cẩn Niên cau mày suy nghĩ một lát, không chắc chắn mà cất tiếng hỏi: “Hứa Ẩn?”
Hứa Ẩn đáp lời: “Là tôi, không ngờ thầy Thẩm vẫn còn nhớ tôi.”
Sự cau mày của Thẩm Cẩn Niên ngày càng sâu, giọng anh trở nên lạnh lùng: "Tại sao cậu lại ở cùng với Tịch Hòa?!"
Hứa Ẩn khẽ cười một tiếng: "Tôi là vị hôn phu của Tịch Hòa, đương nhiên phải ở cùng cô ấy. Còn thẩy Thẩm, tại sao lại gọi cho Tịch Hòa vào giờ này?"
Nghe vậy, Thẩm Cẩn Niên lập tức ngây người.
Vị hôn phu của Trình Tịch Hòa là Hứa Ẩn?!
Một lúc sau,Thẩm Cẩn Niên vẫn không trả lời,Hứa Ẩn tiếp tục nói: "Nếu thầy Thẩm không có chuyện gì, tôi sẽ tắt máy trước, không muốn làm phiền Tịch Hòa đang ngủ."
Nói xong, điện thoại bị ngắt.
Một cảm giác bực bội không rõ lý do dâng lên trong lòng Thẩm Cẩn Niên , anh không thể hiểu tại sao Trình Tịch Hòa lại đột ngột đính hôn với Hứa Ẩn, không phải họ đã không liên lạc suốt một thời gian sao? Hai tháng?
Bất chợt, anh nhớ lại ngày Trình Tịch Hòa hoàn thành công việc, anh đã đưa cô về nhà, cô hỏi anh: "Nếu em kết hôn, anh có buồn không?"
Có phải từ lúc đó Trình Tịch Hòa đã quyết định kết hôn rồi không?
Thẩm Cẩn Niên ngay lập tức gọi điện cho quản gia ở nhà: "Chú Ngô, sao con gái út Trình gia lại đột nhiên kết hôn vậy?"
Chú Ngô ngập ngừng một chút: "Không phải đột ngột đâu, Trình gia luôn muốn kết thông gia với nhà Hứa, ban đầu Trình tiểu thư không đồng ý, không biết sao lại đồng ý, chắc là đã nghĩ thông rồi."
Kết thông gia? Luôn muốn kết thông gia?
Thẩm Cẩn Niên ngây người rất lâu, trợ lý thấy thời gian cấp bách, vội vàng bước tới khuyên: "Anh Thẩm, triển lãm thời trang Paris sắp bắt đầu rồi, nếu không đi thì sẽ muộn."
Thẩm Cẩn Niên thu hồi suy nghĩ, ánh mắt anh tối lại, nhẹ nhàng đáp: "Biết rồi."
Kết thúc triển lãm thời trang Paris đã là nửa đêm, Thẩm Cẩn Niên nhìn thời gian, trong lòng lại tự hỏi: Không biết Trình Tịch Hòa bây giờ còn ở cùng Hứa Ẩn không?
Mối qu/an h/ệ của họ đã tiến triển đến mức nào?
Cảm giác trong lòng càng lúc càng rối ren,Thẩm Cẩn Niên gọi: "Đặt cho tôi vé máy bay nhanh nhất về Bắc Kinh."
Trợ lý Phương Nham ngạc nhiên một chút: "Anh Thẩm, anh vẫn chưa nghỉ ngơi, sức khỏe sẽ không chịu nổi đâu."
Thẩm Cẩn Niên xoa bóp thái dương đ/au nhức, lông mày nhíu ch/ặt: "Đi đặt vé đi, tôi không sao."
Phương Nham không thể khuyên thêm, đành phải ngoan ngoãn đi đặt vé máy bay.
Máy bay hạ cánh tại Bắc Kinh vào sáng hôm sau,Thẩm Cẩn Niên xuống máy bay và bất ngờ nhìn thấy Giang Ninh đứng ở cửa ra sân bay.
Anh tiến lại gần, nhíu mày: "Cô làm gì ở đây?"
Giang Ninh mỉm cười: "Nghe trợ lý nói sư huynh trở về, đương nhiên tôi phải đến đón anh. Tiểu Di rất nhớ anh, anh có muốn đi thăm nó không?"
Tiểu Di là con trai của Giang Ninh, năm nay mới ba tuổi, độ tuổi dễ thương nhất.
Không ngờ Thẩm Cẩn Niên lại từ chối: "Không, hôm nay tôi có việc, cô cũng về đi."
Nói xong, anh bước đi.
Nụ cười trên mặt Giang Ninh cứng lại, tiến lên nắm lấy cánh tay Thẩm Cẩn Niên : “Đàn anh, anh định đi đâu?"
Thẩm Cẩn Niên rút tay mình ra: "Không liên quan đến cô, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, tôi không cần cô đón. Phương Nham, đưa Giang Ninh về đi."
Phương Nham ngăn Giang Ninh đang muốn tiến lên: "Giang tiểu thư, anh Thẩm thật sự có việc, cô nên đi trước đi."
Giang Ninh nhìn theo bóng lưng Thẩm Cẩn Niên rời đi quyết liệt, tay đặt bên cạnh dần dần nắm ch/ặt lại.
Cô cảm thấy có điều gì đó đang thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Bình luận
Bình luận Facebook