Sau khi Bùi Nhận kết hôn, Phùng Mạn hầu như không về nhà.
Phùng Mạn không quan tâm đến tôi, cũng chẳng để ý đến Bùi Nhận.
Tôi bỏ học năm mười sáu tuổi.
Năm mười bảy tuổi, Bùi Nhận đón tôi về, anh chạy khắp các trường cấp ba trong thành phố, cân nhắc đủ kiểu, lại còn uống vài chầu rư/ợu với người ta, cuối cùng anh đưa tôi vào một ngôi trường có đội ngũ giáo viên hùng hậu, nề nếp kỷ cương.
Ngày làm xong mọi việc, Bùi Nhận say khướt nằm vật bên ghế sofa, anh ôm tôi vào lòng vò đầu, tựa cằm lên đỉnh đầu tôi, nói:
"Tiểu Tranh của chúng ta được đi học rồi. Đừng sợ, anh sẽ nâng đỡ em, em sẽ ngày càng tốt hơn, tốt hơn nữa."
Tôi há miệng định nói, nhưng không thổ lộ rằng tôi chẳng muốn đến trường.
Tôi ngoan ngoãn uống sữa, ngoan ngoãn lớn lên, ngoan ngoãn đến trường.
Rồi ở những góc khuất Bùi Nhận không nhìn thấy, tôi cầm đ/ao lớn, lao vào những trận giao tranh đẫm m/áu.
Bùi Nhận phát hiện vết thương trên người tôi, sau đó lại bắt gặp tôi ở cửa hẻm, sau một trận đ/á/nh nhau người tôi đầy m/áu.
Dưới ánh mắt soi xét của Bùi Nhận, nửa người tôi tê dại.
Bùi Nhận ở dưới ánh mặt trời tinh khiết bao nhiêu, thì tôi trong bóng tối lại nhơ nhuốc bấy nhiêu.
Tôi ưỡn cổ gượng dậy, tỏ vẻ gai góc rồi nói: "Thấy chưa? Em không giống như anh nghĩ đâu, em chẳng ngoan ngoãn chút nào."
"Em không muốn đi học, là anh bắt em đi học đấy."
"Nếu anh thấy phiền, không muốn nhận nuôi em nữa thì em sẽ đi."
Bùi Nhận bước tới, ngồi xổm xuống, dùng tay áo sơ mi trắng lau vết m/áu trên mặt tôi.
"Không muốn học thì thôi, dù sau này em có trở nên vô dụng, anh cũng nuôi nổi em."
"Anh sẽ không bỏ em. Từ khi đón em về, anh đã chuẩn bị tinh thần nuôi em cả đời."
Anh nắm tay tôi, dịu dàng nhưng kiên quyết gi/ật lấy con d/ao.
"Nhưng Phùng Tranh, anh muốn em thề, đừng cầm d/ao nữa, đừng đ/á/nh nhau nữa, đừng để bị thương nữa, đừng liều mạng nữa. Cứ ngoan ngoãn sống bình thường, để anh nuôi."
Tôi thề, và Bùi Nhận tin.
Anh chính trực đến mức có chút ngây thơ.
Bùi Nhận khác tôi, có lẽ nỗi khổ lớn nhất của đời anh chỉ là bị chị tôi cắm sừng mà thôi.
Còn tôi, trước mười lăm tuổi, tôi đã nếm trải mọi cay đắng có thể chịu đựng.
Tôi vùng vẫy thoát khỏi vũng bùn. Tôi đen kịt rồi, không thể gột rửa sạch, dù có thề cũng vô ích.
Đôi lúc, tôi nghĩ, giá như Bùi Nhận đón tôi sớm hơn hai năm, có lẽ tôi đã trở thành một đứa trẻ ngoan thật.
Như anh mong muốn, tôi chăm chỉ học hành, ngày càng tốt đẹp hơn.
Nhưng không được, từ năm mười sáu tuổi, khi tôi cầm ống thép đ/á/nh bố tôi tàn phế, từ khi tôi theo Tần Trấn gia nhập Hồng Hưng Hội, thế giới của tôi đã khác.
Ở Thượng Hải, một khi đã cầm d/ao, gia nhập bang hội nào, thì chỉ có thể leo lên. Hoặc làm đại ca, hoặc phải ch*t. Không có lựa chọn rút lui giữa chừng.
Bình luận
Bình luận Facebook