Quyến Luyến Không Quên

Chương 1

27/09/2025 16:22

Học hành thì đội sổ, thi cử lần nào cũng bị đ/á/nh tơi bời.

Là một nghiên c/ứu sinh nghèo kiết x/á/c, tôi than vãn với bạn thân rằng ăn uống kham khổ, cuộc sống chẳng có gì thú vị.

Bạn thân vung tay một cái, kéo tôi đi bar, bảo đảm ăn chơi thỏa thích.

Tôi hí hửng theo địa chỉ nó gửi, bước vào phòng 306.

Kết quả—ngẩn người.

Không thấy đồ ăn đâu, chỉ thấy cả bàn toàn trai đẹp đủ loại, đang đồng loạt nhìn tôi.

Dưới ánh đèn mờ, một anh chàng da trắng, mắt lạnh lùng trong bộ đồ đen thoáng vẻ quen quen. Khi thấy tôi, đôi mắt vốn thản nhiên thoáng lộ kinh ngạc:

“Đường Tri Vận?”

Ừ, đúng là tôi.

Cái gì thế này? Một phòng toàn soái ca?

Lẽ nào cái gọi là “cải thiện bữa ăn” của nó là theo nghĩa này?

Anh chàng lại hỏi:

“Thời Húc bảo em tới sao?”

Thời Húc chính là tên bạn thân của tôi.

Tôi gật đầu, càng chắc rằng đây chính là “hàng” bạn tôi đặt cho mình.

Thấy tôi ngơ ngác đứng mãi, anh ta cũng đứng lên, khách khí hỏi:

“Muốn ngồi không?”

Ơ???

Trực tiếp thế à!

Tôi – một con hàng 23 năm “đ/ộc thân từ trong bụng mẹ”, mặt đỏ bừng, lí nhí:

“Cái… cái này không hay lắm đâu.”

Anh ta có vẻ tò mò với phản ứng của tôi, tiếp tục:

“Không sao, Thời Húc trả tiền rồi.”

Con bạn tôi đúng là chơi á/c.

Tôi vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại nó trả tiền rồi, mà mình chẳng làm gì thì lỗ quá.

Thế là lấy hết can đảm, tôi lắp bắp:

“Chỉ… chỉ cần cho xem cơ bụng thôi.”

Câu vừa dứt—

Cả phòng hít một hơi lạnh, sau đó phá ra cười.

Có gì buồn cười đến thế? Chẳng lẽ chỉ nhìn cơ bụng thôi cũng đáng cười sao!

Tôi cúi đầu càng thấp, đỏ mặt đến muốn độn thổ.

Anh chàng áo đen thoáng khựng lại, trong ánh sáng nhập nhoạng, đôi mắt sâu hút nhìn tôi chằm chằm, như đang suy nghĩ gì đó.

Một cậu trai trông đáng yêu bật cười ngưỡng m/ộ:

“Không ngờ có ngày tận mắt thấy lão cổ hủ bị trêu ghẹo, đáng giá quá!”

Ơ, tôi mới là khách hàng mà? Mỗi người mỗi gu, tôi chọn “người cổ hủ” chút thì có sao?

Mặt nóng ran, vừa thẹn vừa tức, tôi cắn môi:

“Đã trả tiền rồi, anh… anh không cho tôi xem thật à?”

Cả bọn lại ồn ào cười lớn, hùa theo:

“Xem chứ, cơ bụng của Dục ca mà không xem thì phí quá!”

Anh ta—người bọn họ gọi là “Dục ca”khẽ nhướn mày, liếc cảnh cáo đám bạn phía sau, bất đắc dĩ nhìn tôi:

“Hôm nay em không say đấy chứ?”

Tôi say cái nỗi gì? Nghèo đến cơm còn chẳng đủ ăn, lấy đâu ra tiền uống rư/ợu!

Mặt tôi đỏ là vì bị các anh cười nhạo thôi.

Đang định cãi thì điện thoại reo. Bạn thân Thời Húc hồ nghi:

“Tớ gọi cậu tới 306, đã chuẩn bị cả bàn đồ ăn thức uống. Sao giờ còn chưa tới?”

Ơ???

Tôi đang ở 306 mà!

“Đây là 309.”

Giọng nam trầm thấp vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn—chính là anh chàng áo đen vừa bị tôi “ghẹo”.

Chếc toi rồi…

Thời Húc dường như nghe thấy gì đó, lập tức:

“Ơ, sao tớ nghe thấy giọng anh tớ vậy? Anh ấy đang tụ tập với mấy anh họ ở 309, sao cậu lại chạy sang đó?”

… Cậu thử đoán xem.

Còn chưa kịp giải thích, Thời Húc đã nói “Tớ qua đó ngay” rồi dập máy.

Không khí lặng ngắt.

Tôi cuối cùng cũng nhớ ra vì sao anh ta quen mặt.

“Rầm!” Như có tia sét bổ xuống đầu tôi.

Người tôi vừa mới trêu ghẹo là anh trai của bạn thân, Phó Thời Dục!

… Sao sống nổi nữa trời!

Anh nhìn tôi, môi khẽ nhếch cười, còn tôi thì chỉ muốn đào hố chui xuống.

Khó trách nhìn quen!

Khó trách bọn họ coi tôi như nữ sắc lang!

Tôi đâu có sắc lang! Tôi chỉ là đồ ngốc thôi!

Khi tôi còn đang hoảng lo/ạn, Phó Thời Dục bỗng bật cười khẽ, như chợt ngộ ra điều gì:

“Không ngờ, mới đi hai năm, trong nước giờ lại cởi mở thế này.”

Tôi đâu có cởi mở! Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện x/ấu hổ này!

Hơn nữa còn chếc yểu khi kịp thành công!

Ngón tay thon dài của anh gõ nhè nhẹ lên bàn, ánh mắt phức tạp, nửa buồn cười nửa bất lực:

“Ngồi đi.”

Thì ra… ý “ngồi” của anh là thật sự ngồi xuống ghế.

Còn tôi… đầu óc quá “đen” rồi, huhu.

Tôi có tội!

Trong lòng hoảng lo/ạn, chỉ biết ngồi xuống, hít sâu mấy hơi rồi rụt rè giải thích—tôi đi nhầm phòng.

Mọi người nghe xong há hốc miệng, sau đó ồ lên:

“À, thì ra tưởng bọn tôi là… cái đó à.”

Trời ơi!

Đèn mờ, phòng toàn trai đẹp, lại trong quán bar, tôi thừa nhận mình nghĩ lệch rồi.

Tôi có tội!

Vội vàng cúi đầu xin lỗi, lại lắp bắp:

“Hôm nay… vốn dĩ chúng tôi không định đặt loại này…”

Nghe thế, Phó Thời Dục khựng lại, ngước nhìn tôi, áp lực toàn thân lập tức trĩu xuống, giọng cũng lạnh băng:

“Vậy các em… định đặt cái gì?”

Danh sách chương

3 chương
27/09/2025 16:30
0
27/09/2025 16:26
0
27/09/2025 16:22
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu