Ninh Quân An càng nghe, sắc mặt càng âm trầm.
Hắn đ/au lòng nhìn gương mặt tôi, toàn thân bốc khí đen, gần như đang ở bờ vực phẫn nộ.
“Anh sẽ đi gi*t hết người chơi trong này ngay! Rất có thể sát thủ đang lẫn trong bọn họ.”
Tôi vừa khóc vừa cười: “Cần anh ra tay không? Anh yêu, cứ để viên đạn bay thêm chút nữa đã.”
Âm thanh máy móc vang lên đúng lúc.
“Số người chơi ban đầu: 16; Hiện còn sống: 11”
Tôi lấy điện thoại, áp mặt vào màn hình, lúc này mới đọc hết tin nhắn trong nhóm người chơi.
Hai người chơi ch*t dưới tay quái vật, một người ch*t vì mức độ kinh hãi vọt lên 100.
Người cuối cùng bị đồng đội h/ãm h/ại, đẩy ra dò đường.
Thấy chưa, việc loài người giỏi nhất chính là gi*t lẫn nhau.
Khi tôi và Ninh Quân An bước ra khỏi phòng, mọi thứ đã ổn định, cũng không cần che giấu thân phận.
Dù sao, trước mặt gia đình, tôi không cần chạy trốn, có thể thả lỏng và thư giãn.
Tư Tư lắc đầu lắc n/ão, khôi phục thân hình bị đ/ập bẹp. Chiếc váy m/áu đỏ rực cuồn cuộn sát khí, hai bím tóc dày dài quấn ch/ặt Thanh Mộc văng cậu ta lên xuống dữ dội.
Thấy tôi, váy đỏ lập tức hóa trắng, Tư Tư như chim én lao vào lòng tôi, reo vui: “Mẹ ơi!”
Hóa ra cô bé ngốc này cũng nhớ ra tôi rồi.
Ánh mắt Thanh Mộc u ám, gương mặt trắng bệch bị siết đỏ ửng, kêu khóc thảm thiết: “Chị ơi, c/ứu em... con bé váy m/áu b/ắt n/ạt em…”
Tôi đứng cạnh Ninh Quân An, khoanh tay nhướng mày: “Ngại quá, chị bị cận nên chẳng thấy rõ. Em đang chơi bập bênh hay đ/á/nh đu đấy?”
“Con gái chị vốn xinh đẹp dịu dàng, tốt bụng đến mức kiến cũng chẳng nỡ giẫm, sao lại b/ắt n/ạt em?”
“Chị biết rồi, chắc em trêu nó nên đáng đời thôi.”
Bình luận trực tiếp thi nhau phán xét.
“Vãi, con này giả cả chứng cận thị của Ninh Thần!”
“Nói khẽ nè, dù mặt bị hủy dung nhưng khí chất giống Ninh Thần quá.”
“Bà mẹ bao bọc quá, Bé Huyết Y gi*t người không gh/ê tay mà bảo hiền lành?”
Tư Tư nhăn mặt, váy trắng hóa cỗ máy xay thịt khổng lồ nuốt chửng Thanh Mộc: “Do thám mẹ tao, đồ x/ấu! Tao gh/ét mày!”
Ồ?
Tôi vội gi/ật con gái đang đi/ên cuồ/ng xuống: “Xuống đi, để mẹ xử.”
Tư Tư nhả Thanh Mộc ra, hóa thành áo bông nhỏ tri kỷ ngoan ngoãn nép vào tôi: “Dạ.”
Thanh Mộc nhìn cảnh ba đứa tôi, dường như hiểu ra điều gì.
Cậu ta nằm bẹp như đống bùn, gương mặt bệ/nh hoạn đầy vẻ kinh hãi, gào thét: “Ninh Niệm, từ đầu cô đã tôi đến để gi*t cô đúng không? Sao cô biết?”
Tôi mỉm cười, hào phóng giải đáp: “Trong thế giới trò chơi này làm gì có bạn bè, vậy mà em cứ gọi chị.”
“Chị cuộn thành kén rồi, em còn mon men lại. Loại nam trà xanh như em, chị nhìn một cái là thấu! Âm mưu cắm sừng chồng chị chứ gì!”
Tôi ngẩng cằm ra hiệu Ninh Quân An khen mình.
Thanh Mộc liều mạng rút đạo cụ phản kích. Ninh Quân An vung tay, dễ dàng vặn g/ãy cổ cậu ta.
Vừa kết liễu xong, ngoài cửa tầng 8 vang lên hai tiếng cười q/uỷ dị.
“Khà khà khà, có khách tới nhà mà không mời bọn tôi.”
Lại thêm hai boss lớn nữa!
Bình luận
Bình luận Facebook