02
Tôi bị trói ch/ặt như bánh chưng, sau đó bị ném lên chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng.
Tôi tức ở chỗ, cái trò dây thừng play này có cần phải trói ch/ặt như thế không?
Và tại sao phải bắt tôi mặc quần l/ót màu hồng?!
Cũng có phải thật sự định ngủ đâu!
Nghiệp vụ vô cùng thuần thục.
Tôi có lý do để nghi ngờ rằng tổ chức không tuyển sát thủ trên 30 tuổi, không phải vì thể lực, mà vì… ngoại hình.
Mục tiêu của tôi, mang theo mùi rư/ợu nồng nặc, mở cửa bước vào.
Sắc mặt anh ta đỏ bừng không bình thường, khi thấy tôi, biểu cảm của anh ta thoáng hiện lên chút bối rối.
Anh ta bực bội gi/ật tung cà vạt, bước nhanh đến trước giường, bóng dáng cao lớn phủ đ/è lên tôi.
“Ai đã đưa anh đến đây?”
Khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt tôi, thực tế còn ấn tượng hơn trên tạp chí nhiều.
Nhưng tôi chỉ là một sát thủ lạnh lùng, sắc đẹp vô nghĩa với tôi.
“Không quan trọng, anh sắp ch*t rồi.”
Tôi dễ dàng tháo dây trói ra, chĩa sú/ng về phía anh ta.
Có gì đó không đúng, tôi quá quen với trọng lượng của sú/ng.
Trong khẩu sú/ng này không có đạn.
Và sức lực của tôi, đang dần cạn kiệt.
Tôi đã bị bỏ th/uốc.
“Nguy hiểm quá, không được chơi nữa.”
Anh ta bước nhanh đến, gi/ật lấy khẩu sú/ng của tôi rồi đẩy tôi ngã xuống giường.
Bình luận
Bình luận Facebook