Tôi chính là không biết x/ấu hổ.
Tôi chỉ muốn Ninh Du mà thôi.
Trong bữa tối, Ninh Du lại hỏi tôi nhiều điều.
Tôi nhìn khuôn mặt anh, ánh mắt không nỡ rời đi.
Ở thế giới của tôi, đã lâu lắm rồi Ninh Du không ngồi cùng tôi trên một bàn ăn như thế này.
Kể từ khi tôi vào đại học, anh luôn ở nước ngoài, mỗi năm về nước chỉ vài lần, lại dành hết tâm trí cho công ty. Với anh, tôi giống như người xa lạ quen thuộc.
Nhưng tôi không cam lòng.
Tôi thích Ninh Du, từ năm 14 tuổi khi được gia đình họ Ninh nhận nuôi đã thích rồi.
"Tiểu Giang?" Ninh Du vẫy tay trước mặt tôi, "Đang nghĩ gì thế?"
Tôi liếc nhìn Giang Tự đang múc canh cho Ninh Du trong bếp, kéo ghế lại gần hơn một chút, thì thầm: "Em nhớ anh lắm."
"Đã lâu anh không về nước rồi, anh à."
"Lần trước gặp anh là dịp Tết, anh chỉ về ba ngày, hứa hè sẽ đưa em đi châu Âu. Nhưng anh thất hứa."
"Em đợi anh rất lâu, không thấy anh xuất hiện."
Ninh Du mím môi, thoáng chút ngậm ngùi, anh đưa tay xoa nhẹ mặt tôi an ủi: "Lúc đó công ty có chút vấn đề, anh không cố ý không về. Anh cũng rất nhớ em."
Mắt tôi sáng lên, tranh thủ cọ mặt vào lòng bàn tay anh, cố tỏ ra ngây thơ: "Thật sao? Anh cũng nhớ em ư?"
Anh... cũng thích em chứ?
Môi Ninh Du khẽ động. Chưa kịp nghe rõ lời anh, tôi đã bị ai đó túm cổ áo kéo mạnh ra sau, cổ họng đ/au nhói.
"Tránh xa vợ tôi ra!"
Giang Tự mười năm sau túm ch/ặt cổ áo tôi, ánh mắt lạnh như băng: "Đừng dùng mấy trò ti tiện này ve vãn vợ tôi."
"Mấy chiêu này tôi chơi từ lâu rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook