"Mày đỉnh quá!"
"Chị đỉnh thật! Đời này em chưa phục ai, chỉ phục mỗi chị!"
Jack ngồi xổm bên cạnh tôi, giơ ngón cái liên tục tán thưởng.
"Mấy người đ/á/nh cả Anubis được hả?"
Tôi đảo mắt lườm nó.
"Anh đã biết chỗ này có Anubis mà không nói trước?"
"Tôi có nói mà, tôi đã hét inh ỏi bảo đừng vào, mấy người không nghe. Tôi tưởng mấy người chắc ch*t toi rồi, đang tiếc hùi hụi đấy."
Jack đỡ tôi dậy, kể lại câu chuyện về ngôi làng này.
Hóa ra thứ vừa bị tiêu diệt không phải Anubis thật, mà chỉ là một phần h/ồn của hắn.
Giống như các tượng thần trong đền miếu nước ta, sau khi được thờ cúng lâu năm sẽ sinh linh tính. Tuy không thể so với thần linh thực sự, nhưng năng lực và hình dáng rất giống.
Những cư dân nguyên thủy nơi đây đều là tín đồ của Anubis.
Cho đến khi thành trì bị phá hủy, người ngoại tộc chiếm đóng biến nơi này thành nghĩa địa, Anubis cũng chìm vào giấc ngủ dài.
Hơn trăm năm trước, có tà sư tu luyện đã vô tình đ/á/nh thức hắn.
Anubis tuân thủ quy tắc cũ, chỉ bảo vệ tín đồ và không gi*t người trong nhà. Nhưng lúc đầu mọi người không hiểu nguyên do, thấy quái vật và x/á/c ch*t ngoài đường lại ùn ùn chạy ra.
Chỉ một đêm, cả thành phố gần như tuyệt diệt, thị trấn trở thành phế tích.
Không có ngoại lực tác động, Anubis lại ngủ yên cho đến khi bị đ/á/nh thức lần nữa cách đây mười mấy năm.
"Bản chất Anubis vốn là thần ch*t, có năng lực giao tiếp với địa phủ. Dưới ảnh hưởng của hắn, người ch*t nơi đây đều hóa thành linh h/ồn. Mấy người có gặp không?"
Nhìn ánh mắt tò mò của Jack, cả bọn chúng tôi đồng lặng im.
"Không gặp."
"Vậy mấy người may thật đấy!"
"Chuyện vùng này chỉ mỗi tôi rõ. Dân địa phương còn không biết kỹ bằng tôi. Tôi chính là bách khoa toàn thư sống, chuyện Ai Cập không gì tôi không biết!"
"Anh hùng tương kính, chỉ cần cô dạy tôi cách triệu hỏa th/iêu kia, tôi sẽ bảo Tang Cách tha cho mấy người. Có anh Jack đây che chở, các em muốn đi ngang dọc thế nào cũng được!"
Jack lảm nhảm không ngừng khiến tôi nhức đầu.
"C/âm miệng đi!"
Bình luận
Bình luận Facebook