Ngày sinh con, tôi không nhịn được mà bật lên tiếng kêu đ/au. Nữ y tá hộ đẻ cho tôi bực bội m/ắng:

"Sinh con ai mà không đ/au, h/ét gì mà h/ét? Lúc làm chuyện đó sao không thấy cô kêu, bây giờ giả vờ giả vịt làm gì.”

Tôi tức gi/ận đến mức muốn đi kh/iếu n/ại, nhưng Lục Dự Vi ngăn tôi lại.

"Chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp thôi mà, em là người lớn rồi, c/ãi nh/au với cô ta làm gì?"

Sau này, Lục Dự Vi ôm cô gái đó vào lòng, hai người họ hôn nhau đắm đuối trong xe.

Cô gái đó cười hỏi anh ta:

"Em với vợ của anh, ai khiến anh thoải mái hơn?"

Lục Dự Vi nhíu mày:

"Không biết tại sao mà từ khi Tống Sương sinh con, anh chẳng còn muốn đụng vào cô ấy nữa, cảm thấy… hơi gh/ê t/ởm."

1.

Tôi phát hiện Lục Dự Vi ng/oại t/ình

Tôi phát hiện Lục Dự Vi ng/oại t/ình nửa năm sau khi tôi sinh con.

Đêm đó, con gái tôi là Mãn Mãn được sáu tháng tuổi, con bé bất ngờ sốt cao.

Đúng lúc cô giúp việc xin nghỉ, chỉ còn tôi ở nhà một mình.

Tôi chạy qua phòng khách để gọi Lục Dự Vi, nhưng phát hiện anh ta vẫn chưa về nhà, tôi hoảng lo/ạn gọi điện thoại cho anh ta, nhưng không ai nghe máy.

Không còn cách nào khác, tôi đành tự mình lái xe đưa con đến bệ/nh viện trong trạng thái vừa lo lắng vừa hoang mang.

Từ khi sinh ra, Mãn Mãn chưa từng ốm nặng, nên tôi không biết phải đối mặt với tình huống này ra sao.

Dù cố giữ bình tĩnh nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng vì khó chịu của con, nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi xuống.

Tôi không biết mình đã lái xe đến bệ/nh viện bằng cách nào.

Xuống xe, tôi bế Mãn Mãn chạy vội vào phòng c/ấp c/ứu.

May mắn là sau khi bác sĩ kiểm tra thì thông báo cho tôi rằng con bé chỉ bị cảm do virus thông thường, cần nhập viện vài ngày để theo dõi và truyền nước.

Tôi bế con bằng một tay, tay còn lại cầm các giấy tờ xét nghiệm và thủ tục nhập viện, chạy lên chạy xuống giữa các tầng lầu bệ/nh viện.

Khi y tá đến tiêm th/uốc cho con bé, Mãn Mãn đ/au nên kh/óc th/ét, tôi cũng đ/au như ai x/é l/òng.

Khó khăn lắm mới truyền xong bình dịch truyền, sau khi cho con bé b/ú xong thì Mãn Mãn lại n/ôn ra mấy lần.

Đến lúc con bé ngủ thì tôi mới có thể rón rén rời khỏi phòng bệ/nh để đi rửa mặt, chỉnh trang lại đầu tóc.

Nhìn người phụ nữ trong gương, vẻ mặt mệt mỏi, quần áo ngủ dính đầy vết sữa, tôi thở dài.

Nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Ở bên Lục Dự Vi tám năm, anh ta chưa bao giờ qua đêm bên ngoài mà không báo cho tôi trước, chuyện này rất bất thường.

Vừa lo lắng cho con vừa sợ anh ta gặp chuyện gì không hay nên gọi điện thoại lại.

Lần này, anh ta bắt máy.

Giọng anh ta hơi khàn:

"Bà xã à? Sao thế?"

Tôi cố giữ cho giọng mình bình tĩnh, nhưng vẫn không kìm được nước mắt:

"Anh đang ở đâu thế? Anh có biết Mãn Mãn vừa bị sốt cao, giờ đang nằm viện không…"

Đầu dây bên kia có tiếng quần áo sột soạt, giọng của Lục Dự Vi bỗng cao lên, đầy lo lắng:

"Xin lỗi, bà xã, vừa rồi anh bàn công việc với lão Hứa nên không để ý điện thoại. Mãn Mãn thế nào rồi? Đang ở bệ/nh viện nào? Anh đến ngay đây!"

Mười lăm phút sau, anh ta thở hổ/n h/ển xuất hiện ở cửa phòng bệ/nh.

Có lẽ vì vội vã mà cà vạt của anh ta buông lỏng, treo lỏng lẻo trên cổ.

Nhìn thấy tôi và con gái, mắt anh ta đỏ hoe, ngồi thụp xuống bên giường với vẻ mặt đầy tự trách.

Không có gì nghi ngờ cả vì Lục Dự Vi rất yêu con gái.

Mỗi khi ở nhà, anh ta luôn tự tay chăm sóc từng chuyện lớn nhỏ của con bé.

Anh ta là một người cha tốt.

Qua ánh mắt anh ta, tôi nhìn thấy bản thân mình… Vẻ mặt mệt mỏi, đầu tóc rối bù.

Tôi lau khô nước mắt rồi nhẹ nhàng nói:

"Yên tâm đi, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng."

Lúc này, Lục Dự Vi mới thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói với tôi:

"Bà xã, em đã vất vả cả đêm rồi, hôm nay để anh ở đây trông Mãn Mãn, em về nghỉ đi."

Tôi không từ chối, tôi chỉ dặn dò anh ta mấy câu rồi để anh ta ở lại chăm sóc con.

Trước khi rời khỏi phòng bệ/nh, tôi còn khẽ trách:

"Lão Hứa cũng thật là, khuya thế này còn kéo anh đi bàn công việc. Dù có bận rộn đến đâu cũng phải nghỉ ngơi chứ!"

Lục Dự Vi nhếch môi cười:

"Em cũng biết mà, cậu ấy là một người cuồ/ng công việc... Em yên tâm, lần sau anh sẽ không thế nữa."

Tôi cúi mắt không nói gì thêm, nhẹ nhàng khép cửa phòng bệ/nh lại.

Quay lưng đi, tim tôi lạnh ngắt, hơi thở như bị nghẹn lại.

Hứa Hoài Châu là bạn thân từ nhỏ và cũng là cộng sự của Lục Dự Vi, anh ấy chính là chồng của Lâm Hạ, bạn thân nhất của tôi.

Chỉ mười phút trước, tôi vừa gọi điện cho Lâm Hạ.

Hứa Hoài Châu đang ngủ bên cạnh cô ấy, thậm chí còn ngáy nhẹ.

Lâm Hạ hơi kinh ngạc, sau đó tỉnh táo lại rồi hỏi tôi:

"Sương Sương? Có chuyện gì sao? Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Tôi kìm nén trái tim đang đ/ập đ/iên c/uồng trong lòng ng/ực, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

"Mình không cẩn thận ấn nhầm, không sao đâu, cậu ngủ tiếp đi."

Lục Dự Vi đã nói dối.

Danh sách chương

3 chương
3
13/12/2024 18:24
0
2
13/12/2024 18:23
0
1
13/12/2024 18:23
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận