Chân trái bị g/ãy nhẹ, phải bó bột ở bệ/nh viện.
Tôi bảo tài xế nhà đưa xe đến viện, nói với Lý Trạm: "Về nhà anh ở đi."
Lý Trạm không đồng ý: "Hai ta mới quen, anh đã rủ tôi về nhà. Không thấy đường đột sao?"
Tôi nhướn mày: "Cậu sợ cái gì?"
Lý Trạm khẽ cười: "Sợ anh b/án tôi."
Tôi bật cười: "Cậu có đáng giá không?"
Cha trốn n/ợ, mẹ bệ/nh ch*t, gia đình nghèo khó.
Thứ Lý Trạm còn lại, chỉ mỗi mạng sống.
Hắn không vướng bận, nên chẳng tiếc mạng, cũng chẳng tính tương lai.
Về sau mới thành kẻ liều mạng.
Lý Trạm nghẹn lời, méo miệng im bặt.
Tôi xoa xoa mái tóc c/ắt cua ngắn ngủn của hắn.
"Chân em thế này, ở một mình không ai chăm sóc, anh không yên tâm. Về nhà anh ở tạm, khi khỏi chân sẽ thả em về."
Lý Trạm nheo mắt nhìn tôi: "Sao anh biết nhà tôi không có người?"
Thằng nhóc sói con, đa nghi thế.
Tôi cười lừa phỉnh: "Vì anh thầm thích em lâu rồi, theo dõi từng li từng tí. Ngay cả màu quần l/ót của em, anh còn biết, huống chi hoàn cảnh gia đình."
Lý Trạm cười khẩy: "Vậy nói đi, quần l/ót tôi màu gì?"
"Đen."
"Đậu xanh?!"
Lý Trạm trầm mặc suốt quãng đường.
Xuống xe, hắn lạnh giọng: "Này, tôi không thích đàn ông. Đừng phí thời gian."
"Ờ." Tôi đỡ hắn đi vào nhà, cãi chày cãi cối, "Vậy lúc nãy anh hôn, sao không né? Để anh hôn mãi, đang giở trò đò đưa đấy à?"
"Tôi......"
Tôi ngắt lời hắn: "Môi anh mềm không?"
"......"
"Mềm không?"
Lý Trạm bị dồn vào chân tường, gi/ận dữ: "Chuyện này không liên quan! Anh đừng đ/á/nh trống lảng!"
"Ha." Tôi véo vành tai đỏ ửng của hắn, "Được nước làm tới. Anh hôn, sướng đến phát run rồi còn gì?"
Lý Trạm cứng đờ, hơi thở gấp gáp, gi/ật tay tôi ra rồi vô thức xoa xoa, nghiến răng: "Anh im đi!"
Tôi lén nhếch mép.
Lý Trạm ba mươi tuổi tôi chơi không lại, nhưng Lý Trạm mười tám tuổi thì tôi nắm đằng chuôi.
Bình luận
Bình luận Facebook