Chiếc váy hoa oán hận

Chương 4

03/07/2024 17:56

Tôi quyết định nghe theo lời của bà Đinh. Người trong làng đều nói bà ấy vừa đi/ên vừa tà nhưng tôi cảm thấy bà ấy là một người tốt.

Buổi tối, tôi đóng ch/ặt cửa phòng bếp lại rồi co rúc vào trong bụi cỏ rơm, quấn ch/ặt lấy chăn, tôi nhắm ch/ặt mắt lại, vểnh tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Nhưng do đã châm lửa cả một ngày, tôi buồn ngủ đến mức trong đầu giống như nhét một mớ bông gòn nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Nửa đêm tiếng đ/ập cửa vang lên làm tôi thức giấc, tôi vô thức co người lại, tiếng đ/ập cửa vẫn tiếp tục, một cái, hai cái, ba cái, tiếp đến là tiếng sột soạt truyền đến.

Hỏng rồi, tôi run lên một cái, chỉ nhớ đóng cửa mà quên mất đóng cửa sổ rồi.

Nhưng mà tôi vẫn nhắm ch/ặt mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cứ sợ bị người đó phát hiện tôi đang giả vờ ngủ.

Tôi nghe thấy tiếng xì xào vang lên bên cửa sổ, rồi tôi bị ai đó đẩy hai cái nhưng lại không có động tĩnh gì, nhưng tôi biết nó vẫn chưa đi.

Bên ngoài truyền đến giọng của bố tôi.

“Nhóc con, mở cửa.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra là bố.

Chỉ là giọng nói của bố sao trông có vẻ không giống như lúc trước, ông ta thường sẽ m/ắng: “Con ngốc kia, mau cút ra mở cửa cho ông! Còn biết khoá cửa nữa sao, gan lớn rồi phải không! Đủ lông đủ cánh rồi phải không!”

Tôi giả vờ không nghe thấy lời của ông ta, co người rúc ở trong chăn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, hy vọng bố thấy tôi không mở cửa sẽ tự quay về.

“Ha ha.”

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng cười của em năm.

Tấm chăn ở dưới chân động đậy một cái.

Là giọng của em hai: “Chị à, chị đang chơi trốn tìm với bọn em sao?”

Tôi không dám mở mắt cũng không dám trả lời, cắn ch/ặt răng, cơ thể run như cầy sấy.

Tấm chăn ở dưới chân bị vén lên từng chút một.

“Chị không ra đây...”

“Vậy thì bọn em vào trong chăn tìm chị nhé.”

...

Cơn gió lạnh từ lòng bàn chân luồn lên, tôi nhớ đến lời của bà Đinh, nhắm ch/ặt mắt lại không mở ra.

Một cái tay nhỏ vô cùng lạnh lẽo sờ vào cổ chân tôi, một mùi khét nồng nặc chui vào mũi tôi, mùi khét đó giống hệt như các em gái.

Các em thật sự về rồi sao!

“Chị, mở mắt ra nhìn bọn em đi mà.”

“Em ba, em tư đều nhớ chị rồi, lẽ nào chị sợ bọn em sao?”

Bọn chúng đều do tôi chăm lớn, buổi tối mẹ chưa bao giờ ôm bọn chúng ngủ, ở trước mặt người ngoài thì khen bọn chúng nhưng khi không có ai thì bà ấy không phải m/ắng thì cũng đ/á/nh, chưa bao giờ cho chúng tôi ăn no.

Nhưng mà tôi vẫn sợ bọn chúng.

Tôi thở chậm lại, giả vờ đang ngủ mặc cho thứ nặng hoặc nhẹ nào bò qua người tôi.

Khi bọn chúng còn sống cũng thích chơi trên người tôi như vậy.

“Chị à, chị không thức thì sẽ không xem được kịch hay đâu.”

Tôi vẫn không động đậy, thứ ở bên ngoài đợi một lúc lâu.

Tiếp đến bên tai vang lên tiếng lửa ch/áy lộp bộp, mắt của tôi cảm nhận được sự bập bùng của ánh lửa.

Lẽ nào các em muốn phóng lửa th/iêu ch*t tôi sao?

Tôi không kh/ống ch/ế được mà run lên.

Chạy hay là không chạy?

Cuối cùng tôi nhớ đến lời của bà Đinh, nhắm ch/ặt mắt lại đừng nhìn gì hết.

Mùi ch/áy khét ngày càng nồng hơn.

“Lộp cộp, lộp cộp.”

Âm thanh kỳ lạ truyền đến giống như có người đang gặm xươ/ng vậy, có vẻ gặm rất ngon làm cho tôi thèm đến không nhịn được mà chảy nước dãi.

Âm thanh đó duy trì rất lâu.

Tinh thần của tôi cũng căng thẳng theo, cho đến khi gà trống trong làng gáy tiếng đầu tiền mới yên tâm hơn một chút.

Trong phòng dần không còn tiếng động, tôi mơ hồ cảm nhận được trời đang sáng dần lên, nhưng mà tôi vẫn không dám mở mắt, ngáp ngắn ngáp dài cho đến khi một tiếng gào thét của mẹ tôi khiến cho tôi hoàn toàn thức giấc.

Tôi mở mắt ra cũng gào thét lên một tiếng, còn lớn tiếng hơn cả bà ta.

Bố đã ch*t trước bếp lò.

Danh sách chương

5 chương
02/07/2024 11:09
0
02/07/2024 11:08
0
03/07/2024 17:56
0
02/07/2024 09:33
0
03/07/2024 17:56
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận