Trong giấc mơ, tôi và Lương Giai đang chơi ở công viên giải trí, cô ấy đã m/ua cho tôi rất nhiều đồ ăn nhẹ và những chiếc kẹp tóc xinh đẹp.
Lương Giai cũng hướng dẫn tôi tạo dáng và cô ấy chụp ảnh tôi bằng máy ảnh của mình.
“Chụp đủ chưa? Mặt tớ cứng đờ vì cười rồi nè."
"Không đủ, tớ muốn chụp lại tất cả những khoảnh khắc đẹp nhất của cậu!"
"Đừng yêu tớ quá nhiều, tớ không thể cưới cậu đâu."
"Tớ thật muốn x/é nát cái miệng của cậu. Tớ có thể coi cậu như con gái của tớ, được không?"
Sau khi chơi hết các trò chơi, tôi ghé vào tai và nói với cô ấy những điều quan trọng nhất.
"Giai Giai, ngày mai hãy đến cửa hàng xổ số ở Quảng Trường Vàng sớm nhé..."
Ngày hôm sau, tôi theo Lương Giai đến tiệm xổ số.
Tôi chịu đựng sự khó chịu do đám đông tạo ra và nhìn cô ấy cào tờ vé số một triệu.
Cô ấy không hét lên mà lặng lẽ quay đầu lại thì thầm với khoảng không phía sau: "Cảm ơn!"
Có số tiền triệu này, Lương Giai vẫn đi làm như bình thường.
Thời gian còn lại tôi đi chỗ khác.
Bệ/nh viện t/âm th/ần.
Bà mợ không thể chấp nhận việc bị chính con trai mình phản bội, tức gi/ận đến phát đi/ên.
Sau khi tôi xuất hiện, tâm trạng của bà ấy trở nên vô cùng bất ổn.
Bà ấy nhe răng, cào lo/ạn về phía tôi và hét lên rằng bà ấy sẽ đ/á/nh tôi.
"Ngươi con sói mắt trắng này, xem tao có đ/á/nh ch*t mày không!"
Tôi là m/a, đương nhiên bà ta không thể đ/á/nh được tôi.
Còn bà mợ đi/ên của tôi do vận lực và quán tính quá lớn nên đã đ/âm đầu vào tường.
Đầu bà ta bị vỡ và m/áu chảy khắp sàn nhà.
Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng động liền vội vàng vào phòng bệ/nh kiểm tra.
Nhưng may mắn là bà ấy không ch*t.
[Mợ cứ phát đi/ên thế đi!]
Tôi lại đến gặp cậu tôi, trạng thái tinh thần của cậu cũng không được tốt lắm.
Vừa ăn, cậu vừa lẩm bẩm rằng mình chỉ bị ám ảnh thôi.
Sau ba ngày, Trang Tệ Đại Sư đến tiễn tôi.
Lương Giai không thể ngừng khóc: "Miêu Miêu, tớ không thể để cậu đi!"
[Giai Giai, tớ cũng không đành lòng rời xa cậu!]
Trong khi hai chúng tôi còn đang buồn bã chưa muốn rời đi thì Trang Tệ Đại Sư bước tới chỗ tôi cầm một tập sách dày.
"Đừng lo, cô vẫn cần phải trải qua một quy trình."
[Quy trình gì?]
Tại sao đi đầu th/ai lại phức tạp đến thế?
Anh ta dùng ngón tay ra hiệu: “Trả phí siêu độ một trăm nghìn, sau đó cho tôi đ/á/nh giá năm sao.”
[Đắt thế? Sao anh không đi cư/ớp luôn đi?]
"Đắt gì mà đắt? Giá này đã là tốt nhất rồi đấy."
Lương Giai nhìn tôi bằng ánh mắt trấn an.
"Đừng lo, tớ có tiền."
Bình luận
Bình luận Facebook