"Ngô kim hạ bút, vạn q/uỷ phục tàng."
Một tiếng quát như sấm rền kéo tôi trở lại hiện thực, tôi mở trừng mắt đã thấy Du Phương phun ra m/áu tươi, đang há hốc miệng thở dốc.
Du Phương hổn hển nói: "Nguy hiểm quá, tôi thấy anh sắp nhập m/a, vất vả lắm mới kéo anh về được."
Tôi vừa muốn nói chuyện lại bị một tràng cười quái gở chặn đứng.
Trong nháy mắt, Bạch Thúy Thúy đội mũ phượng mặc khăn quàng vai xuất hiện trong tầm mắt của tôi và Du Phương.
Cảm giác áp bức quá mạnh, tôi và Du Phương đều không kh/ống ch/ế được mà r/un r/ẩy.
Bạch Thúy Thúy hơi cong khóe môi, cô ta nói: "Nếu như không phải tôi có ý tha cho cậu ta, cậu cảm thấy với năng lực của mình có thể kéo cậu ta thoát ra được sao?"
"Cô muốn thế nào?" Tôi lên tiếng hỏi Bạch Thúy Thúy.
Trên khuôn mặt của Bạch Thúy Thúy xuất hiện sự th/ù hằn: "Tôi muốn bọn chúng n/ợ m/áu trả m/áu."
"Thế nhưng vật đổi sao dời, trăm năm thay đổi, tôi đã không biết tung tích của bọn chúng nữa, cậu có trách nhiệm tìm bọn chúng cho tôi, sau đó tôi sẽ tha cho cậu và những người nhà họ Lưu kia, thế nào?"
"Được." Tôi không chút do dự mà đồng ý ngay, một là bởi vì tôi không có tư cách từ chối, hai là vì tôi đã trải qua một lượt những gì Bạch Thúy Thúy đã trải qua bằng góc nhìn của cô ta, đồng cảm sâu sắc, oán h/ận khó có thể ng/uôi.
Bình luận
Bình luận Facebook