Văn án:
Hồi thi đại học do quá thiếu tiền, tôi đã từng làm người đưa cơm.
Nói một cách đơn giản thì chính là đưa cơm đến ngôi nhà cổ trên núi, nhẹ nhàng ki/ếm được một vạn tệ mỗi tháng.
Tôi cứ nghĩ bản thân vớ được một công việc ngon nghẻ, mãi cho đến hôm đó tôi mới phát hiện, người ăn cơm vốn dĩ không phải là người!
---
Thời điểm tôi thi đỗ đại học, bởi vì bố dượng đối xử với tôi không tốt, không muốn bỏ tiền cho tôi đi học tiếp nên tôi không biết làm gì ngoài việc tự đi ki/ếm tiền.
Thế nhưng sức khỏe tôi yếu ớt nên đi làm thêm không có ai thuê, sau này có ông nhà giàu trong làng nghe nói tôi cần tiền gấp đã giới thiệu cho tôi một công việc.
Công việc thật sự rất đơn giản, chỉ là đưa cơm giúp ông ta.
Nói là đưa cơm, thực ra cũng kỳ lạ.
Bởi vì cơm này chỉ thật sự là cơm, một chút rau dưa cũng không có, được đựng trong hai bát, đưa đến một ngôi nhà cổ ở trên núi.
Thỉnh thoảng tôi cũng có đi qua ngôi nhà cổ đó, đó là một ngôi nhà gỗ truyền thống ở nông thôn, rất nhiều chỗ đã bị mục nát, gần như không nhận ra được dấu hiệu có người sống ở trong đó.
Công việc ông nhà giàu cho tôi chính là để hai bát cơm vào giỏ tre, rồi đưa đến ngôi nhà cổ là xong.
Ông ta còn đặc biệt đưa ra một số yêu cầu với tôi.
Một, bắt buộc xuất phát vào buổi chiều hàng ngày, khi lên đến núi vừa hay là buổi tối, sau đó ở trong ngôi nhà cổ một đêm, trời sáng hẵng quay về. Tuyệt đối không được rời khỏi ngôi nhà cổ trước khi trời sáng.
Hai, nếu như có người hỏi, chỉ được đáp đưa cơm đây, trời tối rồi, xin ở nhờ đây một đêm. Bất kể người khác nói gì làm gì, tôi cũng chỉ được trả lời câu này.
Ba, đi đưa cơm nhất định phải mặc quần áo ông nhà giàu đưa cho, không được mặc quần áo của mình.
Công việc đơn giản như thế, nhưng lương mỗi tháng lại lên đến một vạn tệ!
Hai tháng nghỉ hè, hoàn toàn đã đủ để tôi tiết kiệm được tiền học.
Tôi kể chuyện cho bạn bè nghe, bọn họ đều cảm thấy có hơi kỳ lạ, nói là thiên hạ này sẽ không có miếng bánh tự nhiên rơi xuống, dặn tôi cẩn thận đừng để bị lừa. Mẹ tôi cũng từng cố tình dặn tôi, bà ấy nói nếu như bị lừa thì đừng có quay về nhà, đừng có mang phiền phức đến cho người chồng hiện tại của bà ấy.
Tôi nói tôi nghèo kiết x/á/c, người khác có thể lừa được gì ở tôi? Chuyện đến nước này chỉ cần có thể đi học, bảo tôi rửa đít cho người khác cũng được luôn, chứ huống hồ gì làm chút chuyện này.
Buổi chiều ngày đầu tiên nhận việc, ông nhà giàu đã bảo tôi xuất phát.
Ông ta đưa cho tôi một bộ quần áo cũ, sau khi tôi mặc lên thì ngửi thấy có mùi nấm mốc, cũng không biết là quần áo cũ từ bao năm trước rồi.
Giỏ tre màu đỏ, cầm trên tay dính như hồ, còn phai màu, làm cả tay tôi đều đỏ hết lên.
Ông nhà giàu nói đây là giỏ tre mới, nên không tránh khỏi phai màu, bảo tôi đừng có lo lắng.
Đường núi có chút khó đi, nhưng đối với mấy người trẻ như tôi mà nói thì chẳng phải vấn đề to t/át gì, đến được ngôi nhà cổ trên núi thì sắc trời đã tối rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook