Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của anh không giống một con sói đầu đàn.
Tôi không hiểu được, chỉ biết rất khác lạ, tựa như giọt nước suối trong vắt.
Bị anh nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy bứt rứt nên vội quay mặt đi.
"Bọn họ thật x/ấu xa!" Tôi bực bội nói.
Hình như anh đã khẽ cười, nhưng khi tôi quay lại thì gương mặt anh vẫn bình thản như không.
"Thế còn anh?" Anh nhìn tôi hỏi.
"Gì cơ?"
"Anh cũng x/ấu xa như vậy sao?"
Không hiểu tại sao, khi anh hỏi câu ấy, cổ tôi đột nhiên nóng bừng.
Chiếc đuôi vốn đang xoã trên đám cỏ khô bỗng dựng đứng, chọc vào cằm anh.
"Anh... anh cũng là sói, anh cũng x/ấu xa." Tôi ấp úng.
Anh không gi/ận, lần này thật sự nhìn tôi mỉm cười.
"Ông em đã bị loài các anh ăn thịt, mẹ dặn em không được lại gần loài sói."
"Vậy em sẽ rời đi?"
"Ừ." Tôi nắm ch/ặt móng vuốt tự động viên mình, "Em không thể ở gần anh."
Anh vẫn điềm nhiên, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
"Em nhất định sẽ đi mà!" Tôi nhấn mạnh.
"Ừm." Anh cười rồi cúi xuống liếm nhẹ vào người tôi.
Nhưng cử chỉ này có ý gì chứ?
Ngày đêm tôi nghĩ mãi mà chẳng hiểu nổi.
Bình luận
Bình luận Facebook