"Trương Phúc, mày giỏi lắm! Dám cả gan đ/á/nh tráo ngay trước mắt bà con! Bảo sao mày nỡ đem đứa con gái giỏi giang đi tế lễ, hóa ra là Đại Muội làm vật thế thân!"
"Chẳng trách làng ta ngày càng suy bại, nhà mày dám chiếm đoạt vận may phúc lộc của làng! Bảo sao gia đình mày ngày càng khấm khá! Con cái ngày càng thành đạt!"
Dân làng gi/ận dữ đến cực điểm, từng lời nói đều vang lên nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn x/é x/á/c vợ chồng họ Trương ra thành trăm mảnh!
Hai vợ chồng hớt hải thanh minh: "Sao tôi dám? Người ch*t thật sự là Tiểu Muội! Đứa đi học sau này là Đại Muội! Là Đại Muội đã thế chỗ em gái đến trường!"
Họ giải thích rằng chỉ muốn giữ lại tương lai cho một đứa con, để sau này có người phụng dưỡng. Nhưng bất kể họ nói gì, dân làng nhất quyết không chịu nghe theo.
Đúng lúc này, bà đồng đột nhiên đi lại với tư thế kỳ quái. Cổ bà ta vặn vẹo liên tục phát ra tiếng lạo xạo, giọng điệu âm trầm như thể đã bị ám.
"Trương... Tiểu... Muội.... Tìm giúp tao Trương Tiểu Muội."
"Mày... mày... là Đại Muội?" Ông Trương run bần bật hỏi.
Dân làng h/oảng s/ợ lùi lại cả chục mét, kẻ ngã vật xuống đất vì chân yếu, người đái cả ra quần.
"Trương... Tiểu... Muội..... Tao phải có Trương Tiểu Muội, bằng không tất cả... đều phải... ch*t hết!" Âm thanh gầm gừ cuối cùng phát ra từ kẽ răng.
Vừa dứt lời, thân thể bà đồng đờ ra như khúc gỗ, đổ ầm xuống đất.
Bình luận
Bình luận Facebook