“Liên quan đếch gì đến mày.”
Hạ Uyên nhận ra gương mặt Cố Thời Diễn, lập tức nhăn mặt: “Tưởng ai, hóa ra là khắc tinh của Hoài ca đây mà... Biến!”
Dù không cao bằng đối phương, hắn đẩy người ra khỏi cửa chẳng chút nương tay.
Hai chúng tôi hợp lực tống Cố Thời Diễn ngã vật ra sofa.
Tôi tiếp tục ôm lấy nam tiếp viên, nâng ly Margarita uống cạn đáy.
“Tiểu Cố tổng, đừng bảo trong đám này lại có bạn cùng lớp của cậu.”
“Tối nay tôi bỏ tiền túi ra chơi đấy, biết điều thì...”
Đôi môi bị cái hôn th/ô b/ạo chặn ngang, x/é toạc.
Cố Thời Diễn vượt qua người nam tiếp viên tôi đang ôm... thẳng đến chiếm lấy miệng tôi!
Đắng.
Mùi th/uốc lá hòa lẫn vị rư/ợu nồng, thứ hỗn hợp kinh t/ởm...
Đến khi tôi tưởng ngạt thở, Hạ Uyên mới gầm gừ kéo hắn ra.
Ngoài cửa, thư ký riêng của hắn há hốc: “Cố tổng...”
Hắn ta dọa nếu không về ngay, hợp đồng sẽ đổ bể.
Cố Thời Diễn lần nữa đ/á người nam tiếp viên khỏi người tôi, ra lệnh tôi ngồi yên chờ đợi.
Trước khi đi, hắn tháo chiếc khuy tay áo, ném thẳng vào... vạt áo khoét sâu chữ V trên ng/ực tôi.
Đồ đi/ên!
Có chó mới ngồi đợi mày.
Bình luận
Bình luận Facebook