3 giờ sáng. Tôi ngồi bật dậy khỏi giường, bực bội thở không ra hơi.
Lương Thận Chi đúng là tên khốn nạn! Đồ hại người! Gh/ét anh ch*t đi được! Khiến đầu óc tôi cứ lo/ạn cả lên. Lăn qua lật lại suốt 3 tiếng đồng hồ mà chẳng tài nào chợp mắt nổi!
Tôi không nhịn được nghĩ: Trên nhẫn thật sự có khắc chữ sao? Thật là anh tự tay làm năm đó? Lương Thận Chi - kẻ cuồ/ng công việc chỉ một phút cũng x/é làm tám mảnh. Sao có thể tốn thời gian làm mấy trò vô bổ này được?! Chắc chắn là mới làm mấy ngày gần đây thôi.
Cố ý khắc ngày cũ lên để mủi lòng tôi! Đúng rồi. Chắc chắn là vậy.
......
Chỉ cần tra sổ kinh doanh của tiệm thủ công. Hoặc xem lịch sử thanh toán điện thoại là rõ ngay. Rốt cuộc Lương Thận Chi đã đi làm nhẫn hồi nào? Mà dù có làm thì sao? Sao tôi cứ phải nghĩ mãi chứ hỡi trời!!! Đầu óc ch*t ti/ệt, ngủ sớm đi...
4 giờ sáng. Vừa ch/ửi bản thân hèn mạt, tôi vừa lê chân tới bên đài phun nước dưới tòa nhà văn phòng. Trời vẫn còn tối om. Đài phun nước đã ngừng hoạt động, xung quanh đen như mực.
Đột nhiên, tiếng nước òng ọc vang lên trong hồ. Tôi gi/ật nảy, lông tóc dựng đứng: "Ai đó?!"
"Giang... Giang Tự?"
Lương Thận Chi? Mẹ kiếp! Tôi quay người định bỏ chạy. Bị giọng nói nghẹn ngào của anh gọi gi/ật lại: "Giang Tự đừng đi! Mau giúp anh tìm, nửa tiếng nữa đài phun nước khởi động, hệ thống tuần hoàn chạy thì chiếc nhẫn sẽ mất vĩnh viễn..."
Tôi cắn răng đi thêm vài bước. Rồi cuối cùng vẫn đứng sững. Ch*t ti/ệt! Giang Tự mày đúng là đồ vô dụng!
Tôi bước tới, giơ chiếc vợt đã giấu sau lưng, quát: "Khu vực này tìm chưa?"
Lương Thận Chi ngẩn người, bị tôi ch/ửi: "Nhìn cái đếch gì vậy? Trả lời mau!"
Anh ậm ừ: "Chưa."
Chia đôi khu vực, hai chúng tôi c/òng lưng dò tìm đáy hồ. Tìm một hồi, hai cái đầu đụng nhau cộp một cái. Tôi đứng phắt dậy gằn giọng: "Lương Thận Chi anh cố tình hả?! Không tìm thì cút xéo!"
Lương Thận Chi làm lơ. Đột nhiên cúi người chui xuống nước. Rồi bật dậy thở hổ/n h/ển: "Tìm thấy rồi!" Vừa dứt lời. Dòng nước lớn đổ xuống, trút thẳng lên đầu Lương Thận Chi. Anh vẫn ngốc nghếch giơ chiếc nhẫn trước mặt tôi.
Tôi bật cười. Cầm lấy chiếc nhẫn, ngồi xuống băng ghế đ/á cạnh đài phun nước. Lương Thận Chi lầm lũi bước tới, khẽ ngồi xuống cạnh tôi. Tôi trừng mắt, dịch ra xa một khoảng.
Bình luận
Bình luận Facebook