Trên bàn nhà tôi bày la liệt các món ăn, nào mặn nào chay, từ cách bày biện đến hương vị đều hài hòa.
Trước mặt mỗi thành viên đều có bát cơm trắng vun đầy như núi.
Chỉ trừ chị gái tôi.
Trước mặt chị chỉ có chén cháo nhỏ cỡ nắm tay, lềnh bềnh vài sợi rau xanh.
Cũng đành vậy thôi, ai bảo chị đã qua mười sáu tuổi, không còn cao lên được nữa?
Chị gái nhìn đĩa thịt trên bàn rồi lại nhìn xuống bát cháo, nuốt nước bọt ừng ực.
Mẹ tôi bực mình trước vẻ thảm hại của chị, đ/ập tay xuống bàn quát: "Đồ tham ăn! Ngày đêm chỉ biết nghĩ đến ăn uống! Con xem Đại Nha nhà hàng xóm xem, sao người ta nhịn được miệng?"
"Lại còn con nữa? Con nhà đàng hoàng nào lại nặng hơn trăm cân, b/éo ú như heo ủn! Phải là mẹ mà chân to thế này, mẹ còn không dám bước ra đường! Quần áo b/án trong làng không vừa nổi người mà con còn mặt dày đòi ăn!"
Mẹ tôi thở hồng hộc vì tức gi/ận, chị tôi rưng rưng nước mắt cúi gằm mặt.
Dù bị s/ỉ nh/ục thế, tay chị vẫn nắm ch/ặt bát cháo không buông.
Tôi thấy chị thật đáng thương. Chị mới bắt đầu kiêng thịt kiêng ăn, đang trong giai đoạn vật vã nhất, đương nhiên không chịu nổi.
Sau bữa ăn, tôi xung phong dọn dẹp, lén giấu lại miếng thịt gà nhỏ, đưa mắt dõi theo bàn tay mẹ khóa ch/ặt cửa bếp.
Bình luận
Bình luận Facebook