Tôi: “…Hả?”
Giang Phong cười nhẹ:
“Cậu vừa nói tôi không cần thứ gì cơ?”
“Tình yêu chứ gì nữa…” Tôi lúng túng đáp.
“Hồi cấp ba, chẳng phải cậu nói với Lý Tư Niên là 'cậu không muốn yêu đương, cũng chẳng cần mấy thứ đó' còn gì?”
Chúng tôi ngồi đó, cùng nhau lục lại từng chuyện cũ suốt một hồi lâu.
Mãi sau, Giang Phong mới sực nhớ ra người bạn cũ kia — người đã từng chơi thân với chúng tôi nhiều năm về trước.
Cậu ấy bật cười, nhẹ nhàng xua đi mọi hiểu lầm năm đó.
“Khi đó người mà Lý Tư Niên muốn tỏ tình là cậu, không phải tôi.”
“Còn chuyện tôi đuổi cậu ta đi… cũng không phải như cậu nghĩ.”
Tôi như bị đ/á/nh một gậy vào đầu:
“…Gì cơ?”
Khi còn học trung học, tôi ở ký túc xá, cùng phòng với Giang Phong và Lý Tư Niên.
Ba đứa chúng tôi thân nhau như hình với bóng, chẳng có chuyện gì là giấu nhau.
Chính vì vậy, khi mà Lý Tư Niên đột ngột rời đi, không lời từ biệt, tôi đã cảm thấy rất buồn.
Đến tận hôm nay, tôi mới biết được sự thật phía sau chuyện đó.
Hóa ra...
Năm đó, Lý Tư Niên đã bỏ th/uốc ngủ vào nước của tôi.
Nửa đêm, câu ta lặng lẽ trèo lên giường tôi.
Chưa kịp làm gì thì bị Giang Phong phát hiện.
Đoạn đối thoại mà tôi luôn khắc ghi suốt bao năm qua, thực ra hoàn toàn không phải như tôi tưởng.
Đêm đó, sau khi bị phát hiện, Lý Tư Niên đã hỏi Giang Phong:
"Cậu chưa từng có chút ý nghĩ nào vượt quá giới hạn với cậu ấy sao?"
Giang Phong đã trả lời: “Tôi không yêu đương, cũng chẳng cần mấy thứ đó.”
Không ngờ, thứ mà tôi nghe thấy… chỉ là nửa sau của cuộc trò chuyện.
Bây giờ thì tôi hiểu rồi.
Giang Phong nói vậy… là để bảo vệ tôi.
Cậu ấy sợ sau khi bị vạch trần, Lý Tư Niên sẽ tức gi/ận mà tung tin đồn rằng tôi với Giang Phong là một cặp đồng tính.
Khi ấy, chúng tôi còn quá trẻ. Giang Phong sợ tôi không chịu nổi miệng đời, nên đã thật sự c/ắt đ/ứt liên lạc với cậu ta.
"Lúc đầu, tôi không muốn nói cho cậu biết, nhưng nghĩ đến việc cậu đã hiểu lầm tôi suốt từng ấy năm... nếu mà còn giấu nữa, tôi cảm thấy không cam lòng."
Tôi cũng vậy.
Nếu không có vụ t/ai n/ạn xe hơi lần đó, tôi không biết mình còn phải giấu đến bao giờ.
Tôi và Giang Phong, lẽ ra đã có thể bên nhau từ sáu năm trước.
Cậu ấy ôm tôi vào lòng, khẽ nói:
"Thật ra cũng không đến mức tệ lắm. Ít nhất từng ấy năm qua, chúng ta chưa từng rời xa nhau.”
Tôi mỉm cười gật đầu:
"Ừm, chỉ là... vẫn thiếu một danh phận."
Giang Phong nhìn tôi với ánh mắt sáng rực :
"Vậy bây giờ tôi đến để xin danh phận này, được không?"
Tôi ôm lấy khuôn mặt cậu, hôn nhẹ lên khóe môi.
Mây m/ù tích tụ bao năm cuối cùng cũng tan biến.
"Được."
(Từ đoạn này trở đi, tôi đổi xưng hô chút nhé :>)
Sau khi ở bên Giang Phong, sự nghiệp của tôi lên như diều gặp gió.
Đạo diễn gửi kịch bản ngày một nhiều, lời mời đóng chính cũng không ngớt.
Một hôm, tôi không nhịn được, hỏi Giang Phong:
"Anh có bí mật đầu tư vào em không đấy?"
Giang Phong đang nấu ăn, mặt tỉnh bơ đáp:
"Một chút thôi."
Anh ấy đã sẵn lòng chi tiền cho tôi như vậy, tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Khi tôi gặp lại Bạch Hân, cô ấy chống cằm nhìn tôi, cảm khái mãi không thôi:
“Cậu yêu đương rồi đúng không? Nhìn cậu dạo này khí sắc tốt gh/ê, cứ như người mới lấy chồng vậy.”
Cũng phải.
Hòn đ/á đ/è nặng trong lòng bao năm cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Tôi ăn ngon, ngủ ngon, khí sắc tốt lên là chuyện đương nhiên.
Bình luận
Bình luận Facebook