Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa ấm áp lại vừa chua xót.
Cậu ấy chăm sóc chỉ do... thói quen thôi sao?
Liệu bạn của ấy?
Hay là, ấy còn thích tôi?
Tôi gọi điện cảm ơn Dã.
cậu ấy chỉ thản nhiên đáp không cần khách bạn với nhau mà, nữa trước đây từng giúp cậu, nhiên không bỏ mặc tôi.
Nếu trước kia, nghe này chẳng có gì, nhưng giờ đây nó như chiếc gai tim.
Diêm giờ chỉ coi bạn.
Một tuần sau.
Hạ Xuyên và Cố Mặc rủ nhau dự tiệc sinh Dã.
Thực ra, nhận được lời từ cậu, nhưng trong tin còn thêm dòng: "Nếu không muốn không sao".
Cuối cùng đi.
Nhưng vì khi nơi tiệc diễn được lâu, sắp tàn rồi.
Không bóng dáng đâu, thay đó mẹ vàng chạy đến: "Cháu Quý phải không? Cuối cùng được gặp rồi."
Tôi ngượng ngùng: "Dạ... cháu chào dì ạ."
Mẹ nhiệt tình nói chuyện lâu, rồi con trai bà.
Trong lòng lạ, dì trông rất cởi mở, đâu giống lời từng kể về người mẹ khắc nghiệt luôn ép xem mắt để môn hộ đối!
Nhìn món quà trong tay, quyết định tận tay cậu.
Đứng trước cửa phòng Dã, cánh cửa một khe hở.
Tôi gõ cửa: "Diêm Dã..."
Không đáp lại.
Định quay thì tiếng lớn vang lên từ phòng.
Hay bị ngã?
Tôi lao không dự.
Chỉ chú mèo thương đang nằm dài giá sách đổ nhào, đôi mắt xanh ngơ ngác nhìn.
Thì ra mèo nghịch đồ đạc.
Đang định rời ánh mắt chợt ch/ặt bức tường, cơ cứng đờ.
Trên tường chi ảnh.
Điều kinh khủng là... tất cả đều ảnh của tôi!
Từ thời cấp ba mặc đồng phục ngủ gục, chơi bóng rổ, dạo đứng ph/ạt góc.
Đến những bức đại học: tập quân sự, chơi game trong ký túc, ngủ trưa giường...
Bình luận
Bình luận Facebook