Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tỉnh dậy trong căn phòng lạ, tôi thở dài: Lại xuyên không nữa rồi.
Không có xiềng xích, có vẻ lần này tôi chưa bị giam cầm.
Mùi thức ăn từ bếp xộc vào mũi.
Giang Tấn Sát đeo tạp dề màu hồng, trên người chỉ có… Mỗi cái tạp dề?!
Tôi hào hứng tiến lại gần: “Vợ tớ đảm đang quá!”
Một tay nhấc lên thứ giống chuột con, giọng cậu ấy vang lên bên tai: “Là bữa sáng của cậu đấy, loài rắn như chúng ta thích món này lắm.”
Nụ cười của tôi đóng băng.
Có thứ gì đó lạnh toát đang quấn quanh chân tôi.
Nhìn xuống: Là đuôi rắn!
Tôi đổ gục xuống sàn.
Tỉnh lại, vẫn nguyên cảnh tượng k/inh h/oàng. Giang Tấn Sát dạng rắn đang nhìn tôi đắm đuối…
Tôi nhắc lại, cậu ấy đang trong trạng thái có đuôi rắn.
Nhận ra ánh mắt của tôi, Giang Tấn Sát cũng nhìn thấy cái đuôi của mình.
"Vậy... Rốt cuộc cậu vẫn chê tớ sao?" Giang Tấn Sát khẽ rút lại bàn tay định chạm vào tôi với vẻ đáng thương, "Xin lỗi, là tớ quá gh/ê t/ởm."
"... Không không, không phải lỗi của cậu." Tôi nhìn Giang Tấn Sát bị tổn thương bởi một ánh mắt của mình, cảm giác tội lỗi vô cớ tràn ngập tâm trí, "Chỉ là tớ chưa quen..."
"Hay để tớ giúp cậu làm quen?"
"Làm quen kiểu gì?"
Làm quen kiểu gì ư?
Hừ.
Thì cứ làm quen theo kiểu đó đó.
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 12
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook