Ngày hôm sau.
Ở công ty, tôi cứ nơm nớp lo sợ, hãi hùng nghĩ cảnh vừa bước vào là đồng nghiệp xúm lại nhắc chuyện mình mặc đồ hầu nữ.
May sao cả ngày trôi qua phẳng lặng, thậm chí tôi còn chẳng thấy bóng dáng Hạ Kinh Trạch đâu.
Sắp tới giờ tan làm, tôi đang chuẩn bị thu xếp thì nhóm chat công việc bỗng dội tin: "Mọi người tập trung tại phòng họp sau 10 phút".
Cả văn phòng lập tức rên rỉ thảm thiết.
Trong cuộc họp, không biết có phải do tôi ảo tưởng không, nhưng Hạ Kinh Trạch cứ liên tục nhìn tôi cười khẩy.
Buổi họp kéo dài nửa tiếng, may mà không lâu lắm.
Mọi người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì Hạ Kinh Trạch chặn tôi lại:
"Trình Thành, ở lại. Tôi còn việc cần nói."
Đồng nghiệp nghe vậy càng bước nhanh hơn, sợ bản thân bị lưu lại tiếp.
Khi chỉ còn hai chúng tôi trong phòng họp, tôi hỏi:
"Giám đốc còn việc gì ạ?"
"Tối nay em tăng ca."
"Tại sao chứ?!"
Hạ Kinh Trạch nheo mắt cười như cáo già lão luyện:
"Đừng quên 'vết đuôi nhỏ' của em vẫn trong tay anh."
Tôi gi/ận dữ, với một kẻ làm thuê thì tăng ca là điều không tưởng:
"Kệ! Muốn nói thì nói đi, có bằng chứng đâu?"
Hạ Kinh Trạch nghe xong lại cười tươi hơn, chậm rãi tiến về phía tôi.
"Anh làm gì đấy?" Tôi lùi dần đến khi lưng chạm tường.
Hắn áp sát, nhìn xuống từ độ cao 1m87 khiến tôi phải ngửa cổ lên.
Rồi hắn rút điện thoại, khi thấy hình ảnh trên màn hình, tôi giơ tay định gi/ật.
Hạ Kinh Trạch đã đoán trước được hành động của tôi.
"Đồ Hạ Kinh Trạch! Anh chụp lén em à?"
"Anh không ti tiện thế. Tấm này m/ua được từ chị gái em đấy."
Tôi chợt nhớ cảnh Trình Đào hôm qua hào phóng chuyển khoản cho mình 1000 tệ: "Trình Đào, đúng là đồ đểu!"
"Giờ còn muốn từ chối tăng ca không? Anh không đảm bảo tối nay điện thoại có bị tr/ộm mất không, lỡ hình ảnh bị rò rỉ thì đừng trách anh."
Tôi nghiến răng từng chữ: "TÔI! TĂNG! CA!"
Hạ Kinh Trạch xoa đầu tôi: "Ngoan nào."
"Tránh ra!"
Bình luận
Bình luận Facebook