Bà cụ chậm rãi đi đến phía trước. Không biết đã nhặt cây ba cạnh kia từ đâu rồi kẹp bên hông một cách nghiêm túc.
“Đừng cắn nữa, nghe tôi nói này.”
Bà cụ lại lấy ra một cái bình, trong bình có cành liễu. Bà lấy cành liễu nhúng vào nước trong bình rồi phất lên người Mỹ Na.
Cơ thể của Mỹ Na lập tức ngừng chảy m/áu, đồng thời cũng thoát khỏi trói buộc. Cô ấy thấy là tôi thì lập tức vùi đầu vào lòng tôi, vui mừng đến mức oà khóc.
Cây cổ thụ bất mãn: “Bà lo chuyện bao đồng quá rồi đấy.”
“Trách nhiệm của tôi chính là lo chuyện bao đồng.” Bà cụ nói: “Tôi vốn cho rằng vì báo ứng nên đứa trẻ này mới bị các ngươi ám, vậy nên mới không muốn hỏi đến. Dẫu sao thì thần thông cũng không bằng nghiệp lực, tôi cũng không thể tùy tiện can thiệp vào nhân quả.”
“Nhưng hôm đó, đứa trẻ này ra tay c/ứu tôi, hành động lương thiện này khiến tôi nổi lên nghi ngờ. Tôi nghi ngờ cậu ấy chịu phải bất công.”
“Mười cái Hàng M/a Xử 3 ở bên hông tôi chính là chuyên dùng để lắng nghe chuyện bất bình ở khắp nơi trên thế giới. Tôi đã tặng một cái cho cậu ấy để quan sát sự việc bên cạnh cậu ấy.”*Một vật được dùng trong các nghi thức Phật giáo
Cây cổ thụ cười khẩy: “Bà lo hắn ta gặp bất công, thế ai lo cho sự bất công mà chúng tôi phải chịu?”
Bà cụ nói: “Chúng sinh ở Cõi ngạ q/uỷ các người đều là những người chịu nghiệp báo ở kiếp trước, vốn nên chịu nhiều cực khổ. Làm gì có chuyện bất công?”
“Vậy sao? Vậy tôi hỏi bà, mức độ trừng ph/ạt của ông trời dành cho chúng tôi có thật sự hợp lý không? Chúng tôi chỉ phạm phải một chút sai lầm mà lại phải chịu vô số cực khổ, có phải là những người lập ra quy luật kia đã quá tùy hứng làm xằng rồi không?”
“Giống như tôi đây, nhà nghèo không cưới được vợ. Tôi chỉ đành đi dạo ở tiệm massage, bỏ tiền ra để được phục vụ. Anh tình tôi nguyện, có gì mà không được? Vì chuyện này mà đầy tôi vào Cõi ngạ q/uỷ, bà thấy có hợp lý không?”
Một cái miệng lên tiếng oán trách.
“Lúc nhỏ tôi không được ăn cơm, lớn lên điều kiện cũng ổn hơn thì khó tránh việc tham ăn. Bữa ăn không thể thiếu gà vịt cá, hải sản tươi sống. Sau đó các người nói tôi sát sinh quá nhiều đầy tôi vào Cõi ngạ q/uỷ. Tôi có chọc ghẹo ai sao? Các người thấy uất ức cho gà vịt cá? Vậy tại sao kiếp này bọn chúng lại rơi vào cảnh s/úc si/nh? Chẳng phải là vì đã làm chuyện sai nên phải bị chịu ph/ạt à? Cái sai của bọn chúng là do đáng đời, tự làm tự chịu, tại sao lại trách tôi ăn nó?”
Một cái miệng khác khiếu nại.
“Vì vậy.” Cây cổ thụ tổng kết lại: “Chúng tôi không cam tâm chịu đựng nỗi khổ đói khát. Chút bố thí mùa Vu Lan ở nhân gian các người cho chúng tôi có là gì, đều như muối bỏ bể. Chúng tôi phải tự nghĩ cách ki/ếm ăn.”
“Oán gi/ận của những con q/uỷ đói chúng tôi hoá thành một cái cây, chúng tôi tôn nó làm ‘mẹ’. ‘Mẹ’ có năng lực mở một con đường trong không gian, liên thông nhân gian với Cõi ngạ q/uỷ của chúng tôi. Vết nứt sẽ được mở ra trong bảy ngày để chúng tôi cố gắng ăn hết tuỷ dương của cơ thể người.”
Tôi không nhịn được mà chen miệng vào: “Người bị các ngươi nhắm trúng có liên quan đến việc để mấy đôi đũa trên bàn không?”
“Có chứ. Bởi vì năng lượng của bọn ta có hạn, trong bảy ngày mở vết nứt thì bọn ta chỉ tìm người dễ bị ăn thôi. Mà nếu trên bàn cậu để nhiều đũa thì tương tự với một trận pháp liên âm, làm cho bọn ta ra tay với cậu vô cùng dễ dàng và đỡ mất sức.
“Chẳng phải sau đó bọn tôi đã dọn dẹp bàn rồi à? Sao còn tìm đến bọn tôi?”
“Thịt đến miệng rồi sao để nó bay được? Hơn nữa đều đã thêm gia vị rồi.”
Bà cụ nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Có lẽ quy luật thiên đạo có thể vẫn còn chỗ thương lượng. Sau khi tôi về sẽ phản ánh lên trên. Thế nhưng sai lầm mà các ngươi phạm phải, sát nghiệp mà các ngươi từng tạo ra thật sự khiến ta không dễ làm.”
“Thế này đi, ta sẽ đuổi hết tất cả oan h/ồn các ngươi rồi cho vào luân hồi. Cho các ngươi một cơ hội làm người ở kiếp sau, người bị các người hại ở kiếp này sẽ trở thành cha mẹ của các ngươi ở kiếp sau, các người phải thật hiếu thảo, không được có chút ngỗ nghịch nào. Nếu biểu hiện tốt thì ta sẽ xóa sạch nghiệp chướng của các ngươi.”
Những cái miệng trên cây cất cao giọng cảm ơn, thật lòng khâm phục.
Bà cụ giơ tay vỗ vào thân cây, sau đó vẫy tay trong không khí. Một cơn bão màu vàng xoáy khắp vực sâu, vô số bướm trắng bay lên, theo đó là tiếng reo hò vui sướng.
Lúc tôi mở mắt lần nữa thì thấy mình đang ngồi dựa ở lối vào tầng hầm. Trời bên ngoài đã sáng.
Mỹ Na ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng và tươi sáng đang lấy chân đ/á tôi.
“Aizz, tôi nói này đồ lười, mau dậy theo tôi đi mở sạp!”
Tôi mơ màng theo phía sau cô ấy, hỏi một cách không chắc chắn: “Đã… không sao rồi à?”
“Ừm.” Mỹ Na khẽ gật đầu, sau đó nói chuyện một mình: “Sau này anh phụ tôi làm việc vặt, giúp tôi đón khách. Còn tôi thì cũng chỉ cần lo thêm đôi đũa nữa cho anh mà thôi, chuyện ăn ở cũng không thành vấn đề. Xem biểu hiện của anh thôi, nửa năm sau rồi cho anh danh phận…”
Tôi thầm nói: Làm bạn trai của cô còn phải xem biểu hiện của tôi à?
“Aizz, Mỹ Na này, cô nói xem bà cụ đó…có địa vị gì vậy?”
“Không nói về ngoại hình thì tôi cảm thấy bà ấy là Quán Thế Âm.”
“Đúng rồi, Mỹ Na này! Sau này chúng ta sống chung thì chỉ được để hai đôi đũa trên bàn thôi, không dám để nhiều!”
“Biết rồi! Nói nhiều quá!”
Bình luận
Bình luận Facebook