Về nhà từ đồn cảnh sát lúc nửa đêm, tôi phát hiện bố con bé kia - đúng chất l/ưu m/a/nh - đang ngồi trong xe cùng vợ con mà dám lái theo để dọa tôi.
Haha...
Chắc nghĩ tôi là phụ nữ trẻ đi đường vắng lúc đêm khuya sẽ sợ hãi khi bị theo dõi?
Buồn cười thật.
Giữa con đường tối om, tôi đạp hết ga, bẻ lái gấp khiến xe quay 180 độ rồi bật đèn pha chiếu thẳng vào hắn.
Chiếc xe đối diện bóp còi inh ỏi, vội đ/á/nh lái tránh sang bên suýt chút nữa đ/âm sầm vào tôi.
Chà!
Lái cũng khá đấy!
Không cam tâm, tôi bước xuống xe, lấy từ cốp ra một chiếc rìu c/ứu hộ - cái loại dùng phá cửa máy bay, rảo bước về phía xe hắn.
Từ trong xe vọng ra tiếng ch/ửi thề the thé của gã khi thấy tôi:
"Đ m..."
Hắn mở cửa xe...
...rồi đứng hình khi thấy tôi cầm rìu mỉm cười.
Tôi háo hức nhìn hắn, mong chờ hắn xông tới gi/ật rìu hoặc đ/á/nh tôi.
Như thế thì đêm nay ít nhất cũng ch/ặt được một chân của hắn.
"Anh theo tôi để làm cái gì?!" - Tôi gầm lên.
Nhưng hắn chùn bước. Vợ hắn trong xe còn ch/ửi rủa ầm ĩ, có vẻ gan góc hơn chồng.
Hắn đóng sầm cửa lại: "Đéo ai theo mày!"
Rồi khóa cửa ầm ầm, phóng xe đi như m/a đuổi.
Haizzz!
Đồ thỏ đế!
Tôi mặt lạnh như tiền, cầm rìu đứng giữa đường nhìn theo ánh đèn xe biến mất trong đêm.
Có lẽ... vẫn cần kiên nhẫn thêm chút nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook