Sau bữa trưa, Khương Hàn Dật dọn khay, quay sang nói khẽ: “Lần sau nếu thấy cơm nhạt, cứ nói. Tôi không giỏi nêm nếm.”
Triều Vỹ cười toe: “Dạ, nhưng anh nêm hơi nhiều nghiêm túc. Em thích món ăn có chút... vui vẻ. Mà thôi không sao, mai em nấu lại cho anh thử.”
“Cậu biết nấu ăn?”
“Không giỏi. Nhưng em biết chiên xúc xích thành hình trái tim!”
Khương Hàn Dật cạn lời.
Triều Vỹ rời khỏi phòng nghỉ, lòng phơi phới.
“Ngày thứ tư:
– Ăn cơm cùng sếp.
– Trò chuyện không bị đuổi.
– Có cơ hội... được mời ăn tiếp.
=> Thăng chức thì chưa nhưng đang lên hạng trong lòng người ta rồi đó nha~~”
Chiều thứ năm, TAS Media rộn ràng như trúng thầu.
Bởi vì…
“Chiều nay có đối tác Nhật Bản đến trao đổi hợp tác chiến lược, sếp Khương trực tiếp chủ trì!”
“Mà phiên dịch chính... vừa xin nghỉ đẻ!”
Cả văn phòng bấn lo/ạn. HR gọi qua 5 phòng ban, không ai đủ tiếng Nhật giao tiếp thương mại.
Một chị nhân sự bỗng thốt lên: “Hình như nhân viên tạm thời phòng hành chính từng đăng ký thi JLPT!”
Mọi ánh mắt lập tức xoay về An Triều Vỹ – người đang cầm điện thoại xem hoạt hình “Sailor Moon” với tốc độ 1.25x.
Cậu bị gọi lên, còn chưa biết gì, chỉ nghe loáng thoáng “phiên dịch – tiếng Nhật – c/ứu gấp”, liền h/ồn nhiên đáp: “Dạ được! Em không nói được tiếng Nhật chuyên sâu, nhưng em nghe hiểu... và diễn rất linh hoạt!”
Khương Hàn Dật đứng kế bên, ánh mắt sắc như ki/ếm Nhật thật sự.
“Cậu chắc chứ? Đây là họp chính thức, không phải hội chợ cosplay.”
“Dạ sếp yên tâm! Em rất nghiêm túc. Cosplay thì em để dành thứ bảy.”
Phòng họp chính – 15h, đối tác từ công ty truyền thông
Osaka ngồi một bên, toàn là mấy anh người Nhật mặc vest chỉnh chu, lịch sự, ngôn ngữ cơ thể tối giản.
Bên còn lại là Khương Hàn Dật – ngồi giữa, lạnh lùng, thần thái CEO chính hiệu.
Và ngay bên cạnh anh... Là An Triều Vỹ – mặc sơ mi trắng, tay cầm sổ tay Doraemon.
Đối tác cười gật đầu, nói một tràng tiếng Nhật: “Chúng tôi rất cảm kích vì buổi gặp mặt hôm nay.”
Triều Vỹ gật gù, miệng lập tức “phiên dịch”: “Đối tác chào anh, cảm ơn vì đã dành thời gian quý báu. Họ đ/á/nh giá cao sự hợp tác của TAS với tinh thần rất... đoàn kết và hiệu quả.”
Khương Hàn Dật nhìn cậu, gật nhẹ.
Đối tác tiếp tục nói, giọng nghiêm trang.
Triều Vỹ chớp mắt, trong đầu là tiếng lồng phim anime kiểu: “Watashi wa... omae o shinjiteru...!”
Cậu ngẩng đầu, diễn tiếp: “Họ cho rằng chúng ta là đối tác đáng tin cậy. Và... họ rất ấn tượng với năng lực điều hành của anh.”
Khương Hàn Dật hơi nghiêng đầu, khóe môi như có gì đó muốn cong lên.
Bình luận
Bình luận Facebook