5.
Tôi đứng dưới ánh nắng chiều giữa hè, tôi sững sờ đứng nhìn theo bóng xe của Thời Nghiên rất lâu.
Đột nhiên có một cơn gió thổi qua mang theo hơi ấm không phai, nhưng sự hân hoan vốn vừa mới dâng lên trong lòng tôi đã nhanh chóng ng/uội đi.
“Mạnh Kính Tâm, có phải em quên rồi không, chúng ta đã chia tay rồi.”
Sau khi nói xong điều này thì Thời Nghiên hơi khựng lại, giọng nói anh dịu lại mang theo sự bất lực.
"Xuống xe đi, tôi phải quay lại trường học.”
Giống như khi trước yêu nhau, ở trước mặt tôi anh luôn giữ cảm xúc ổn định, rất tỉnh táo và lý trí.
Ngược lại lại khiến tôi suy tính thiệt hơn, cố tình gây sự.
Thời gian càng dài thì tôi càng lo lắng hơn, thật sự tôi muốn anh mất bình tĩnh vì tôi một lần, ít nhất như vậy sẽ chứng tỏ rằng anh quan tâm đến tôi.
Nhưng cho dù tôi có phát cáu thế nào đi nữa thì Thời Nghiên vẫn lạnh lùng nhìn tôi.
Cho đến khi tôi ồn ào mệt rồi thì lại ngồi một bên hờn dỗi, anh sẽ bình tĩnh hỏi một câu: "Kết thúc chưa?”
Tôi ủ rũ bước vào thang máy, tôi vào nhà Thời Nghiên lấy hai chiếc váy dây mà tôi chưa kịp mang đi.
Trước khi đi tôi vô tình nhìn thoáng qua, đột nhiên ánh mắt của tôi cố định trên nóc tủ ở cửa ra vào.
Trên nóc tủ có một thỏi son môi.
Nhìn như đã có người mở và dùng nó.
Ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống lối vào, tôi ch*t trân tại chỗ nhìn vào thỏi soi môi đó rất lâu.
… Cũng đúng, đối với Thời Nghiên thì chúng tôi đã chia tay rồi, đã kết thúc rồi.
Anh đưa người khác về đây cũng hoàn toàn bình thường thôi.
Nói thì nói vậy nhưng tôi đi về nhà trong trạng thái h/ồn bay phách lạc, Thiên Thiên nhìn tôi mà còn gi/ật nẩy người.
"Tâm Tâm, sao mắt cậu đỏ hoe thế?”
Tôi lau nước mắt rồi ngồi xuống ghế sô pha, tôi nghẹn ngào nói: "Thời Nghiên có bạn gái mới rồi, còn đưa về nhà nữa.”
"Nhanh quá vậy? Không phải hai người vừa chia tay vào tháng trước sao?”
"Vì anh ấy ba mươi tuổi rồi, việc nhanh chóng tìm được người mới sau chia tay cũng bình thường thôi.”
Tôi mím môi, thốt ra một câu mỉa mai: "Mình không trì hoãn người ta kết hôn sinh con đâu, thôi bỏ đi.”
Trong thế giới này, có ai không thể sống thiếu ai đâu?
Tối hôm đó, tôi đã gửi tin nhắn cho Thời Nghiên: "Chìa khóa em để dưới thảm lót sàn trước cửa nhà anh.”
Sau đó tôi dứt khoát xóa số của anh.
Tình cờ biên tập lại thúc giục tôi gửi bản thảo, sau đó một tuần, tôi cũng không tìm Thời Nghiên nữa, hoàn toàn dùng hết tâm huyết để chạy deadline.
Kết quả là buổi chiều đó tôi gửi bản thảo thì biên tập nói với tôi, cô ấy phải tạm rời khỏi cương vị nên sẽ giới thiệu tôi cho một biên tập mới.
Tôi nằm mơ cũng không ngờ vị biên tập mới này là bạn trai thời đại học của tôi, Kỳ Ngôn.
Sau khi thêm wechat thì tôi lịch sự chào hỏi anh ta, kết quả anh ta gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc chó shiba ngậm hoa: "Em không nhận ra tôi sao?”
“?”
Tôi m/ù tịt chẳng hiểu gì: "Tôi nên nhận ra anh sao?”
"Em đã viết tên tôi như một tra nam mười tám lần trong bài viết của em mà, viết tôi ch*t mười một lần, thế mà lại không nhận ra tôi à?”
Ngay lập tức tôi có phản ứng: "Kỳ Ngôn!”
"Chính x/á/c.”
Thấy tôi nhận ra anh ta thì hình như Kỳ Ngôn rất vui, trực tiếp gửi tin nhắn thoại.
"Từ hôm nay trở đi tôi sẽ phụ trách công việc biên tập của em… nếu em có thời gian, có thể ra ngoài bàn chuyện công việc không?”
Tôi ăn nói ậm ờ: "Đợi có thời gian đã, gần đây hơi bận.”
Thật sự thì tôi rất rảnh.
Chỉ là tôi không muốn gặp anh ta thôi.
Kỳ Ngôn là anh chàng đẹp trai tỏa nắng có gia cảnh xuất sắc, khi còn trong đội bóng rổ của trường thì nhận được rất nhiều yêu thích của các nữ sinh.
Cho dù chúng tôi yêu nhau suốt hai năm nhưng thỉnh thoảng vẫn có những cô gái gan dạ tìm anh ta để tỏ tình.
Anh ta từ chối nhưng lại không hoàn toàn từ chối.
Đến nỗi mà đối phương cũng cảm thấy anh ta cũng không hoàn toàn có hảo cảm với mình, thông qua trò chơi thách hay thật để cưỡng ép hôn người ta.
Chúng tôi chia tay, đương nhiên Kỳ Ngôn không đồng ý, lăn lộn qua lại hết mấy tháng thì tiểu thiếu gia cũng mất kiên nhẫn.
“Là cô ta dựa vào chuyện chơi trò chơi để hôn anh, lúc đó anh cũng đã đẩy cô ta ra rồi, rốt cuộc thì anh phải làm thế nào em mới chịu bỏ qua chuyện này hả?”
“Cô ta hôn anh, anh còn không biết tránh à? Nửa đêm nửa hôm không ở ký túc xá mà đi bar với cô gái đang thầm thương tr/ộm nhớ anh, anh thấy có hợp lý không hả?”
Tôi cười lạnh nói: “Không bỏ qua, vĩnh viễn cũng không bỏ qua.”
Kỳ Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Được! Mạnh Kính Tâm, tốt nhất là em đừng có hối h/ận đấy.”
Sau đó chúng tôi tốt nghiệp và không còn liên lạc với nhau nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook