Tôi không phải là kiểu phụ nữ vô tư không hiểu lòng người.
Trước mặt thì cười nói, nhưng lời qua tiếng lại như đấu ki/ếm.
Trong lúc hai người họ càng nói càng hăng.
Đúng lúc này tôi ho khan hai tiếng rồi giả vờ bị sặc.
Giả vờ bị nghẹn, cả hai đều tập trung ánh mắt vào tôi.
Cả hai lập tức nhìn về phía tôi rồi đồng thanh hỏi: “Cô không sao chứ?”
Ngay cả việc vỗ lưng cho tôi mà hai người cũng tranh hơn thua, hai người là học sinh tiểu học à?
Sinh mệnh của tôi quá mong manh, không chịu nổi hai người đàn ông vỗ lưng cùng lúc được.
Từ giả ho thành ho thật, sau đó tôi bắt đầu ho dữ dội.
Bình luận
Bình luận Facebook