Khi Giang Ngưng gọi điện cho tôi, tôi đang bày hàng b/án xúc xích nướng trước cổng trường.

Thực sự tôi đã hết cách, mạng nội bộ trường tôi không dám hack.

Thế là tôi m/ua lại toàn bộ xúc xích của chủ quán, đuổi họ đi rồi ngồi lì ở đây chờ đợi.

Như mò kim đáy biển, gấp đôi công sức mà được nửa phần việc.

Về sau nghĩ lại, có lẽ đây là khoảnh khắc kém thông minh nhất đời tôi......

Giang Ngưng gọi điện đến, quát vào máy: "Cậu đi đâu rồi hả? Nhắn không rep! Ăn cơm chưa thế?!"

Tôi: "...ăn rồi."

Giang Ngưng: "Ăn gì?"

Tôi cúi nhìn chiếc xúc xích trên tay: "Xúc xích."

Giang Ngưng bắt đầu càu nhàu về chuyện tôi bỏ ra ngoài ăn đồ bẩn.

Cô ấy nói: "Nghe đây, tớ đã tra được thông tin của Vương Trạch rồi!"

Tôi gi/ật b/ắn người: "Sao cậu tra được thế?"

Giang Ngưng bảo cô ấy đã giả mạo vào nhóm học sinh của trường.

Sao tôi không nghĩ ra nhỉ!

Thì ra khi làm chuyện ngốc nghếch, người ta sẽ cảm nhận được trí tuệ của mình bị ngh/iền n/át.

Tôi vứt lại gian hàng xúc xích chạy thẳng về nhà.

Danh sách chương

5 chương
24/03/2025 12:21
0
24/03/2025 12:21
0
27/03/2025 15:43
0
27/03/2025 15:43
0
27/03/2025 15:41
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận