Tôi và Đoan Đoan chuẩn bị chạy trốn đến ngôi chùa gần nhất.
Nếu tượng Quan Vũ có tác dụng, thì chùa chiền hẳn cũng linh nghiệm.
Liếc nhìn khoảng cách, nơi ấy cách chúng tôi ba cây số.
Xộc xuống lầu, tôi gi/ật phắt chiếc xe đạp công cộng vừa được chàng trai bên đường mở khóa.
"Cô đi/ên à! Tôi sắp trễ giờ làm rồi!!"
Bỏ ngoài tai tiếng gào thét đi/ên lo/ạn của thanh niên, tôi đạp xe như đi/ên, bàn đạp như muốn bật lửa.
Vượt qua hết ngã tư này đến giao lộ khác, khi ngôi chùa đã thấp thoáng phía trước, hai bóng người kia xuất hiện.
Q/uỷ ngoẹo đầu trừng mắt nhìn chằm chằm, Trương Tùng nhe răng cười nhạt với tôi.
Họ chặn ngay lối đi của tôi.
"Mẹ ơi, phanh gấp đi, quay đầu lại!"
Đoan Đoan hét to sau lưng.
Tôi nghiến răng đứng bật dậy, đạp hết sức: "Phanh cái gì? Cứ lao tới!"
Tốc độ không giảm, tôi rút tay khỏi túi quần lục lọi.
Những mảnh vỡ tượng Quan Công bị tôi ném thẳng vào hai người họ.
Q/uỷ ngoẹo đầu bốc khói xèo xèo, còn Trương Tùng bị thương thực thể, mảnh sành suýt chọc thủng mắt anh ta.
Nhân lúc hỗn lo/ạn, tôi phóng vụt qua.
Bánh xe đ/è lên chân Trương Tùng, anh ta suýt nữa mất thăng bằng ngã nhào.
Tiếng rú thất thanh của anh ta khiến tim tôi đ/ập thình thịch.
Xe đạp mà phóng nhanh cũng đủ gây t/ử vo/ng đấy.
Còn vài trăm mét nữa, không được phép lơ là.
Tôi biết mình vừa chọc gi/ận họ thật rồi.
Gió rít bên tai tựa lưỡi d/ao cứa.
Mảnh vỡ chỉ câu giờ được chút ít, Trương Tùng nhờ q/uỷ ngoẹo đầu hỗ trợ đuổi sát nút.
Đã rất gần, tôi nghe rõ tiếng gầm gừ dị hợm từ cổ họng anh ta.
Bình luận
Bình luận Facebook