(16)
Bên ngoài thành Nham Châu đã bị quân Nam Khánh bao vây tầng tầng lớp lớp. Một tên cầm đầu cưỡi ngựa bước ra từ đội quân dày đặc, giọng điệu đầy khiêu khích:
"Nghe nói Đại Sở muốn tặng Nam Khánh ta một món quà lớn. Huynh đệ ta chờ không nổi nữa, đặc biệt đến đây xem thử."
"Quà… quà gì? Sao ta lại không biết?" Chương Thứ sử sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất.
Ngay lúc đó, một người bước ra từ sau lưng hắn, lưỡi d/ao sắc lạnh đặt lên cổ Chương Thứ sử.
Ta nhìn sang Thái tử, rồi lại nhìn người đứng sau Chương Thứ sử, thở dài:
"…Tiêu thúc."
"A Ninh, đừng trách ta." Thái tử vẫn giữ nụ cười ôn hòa, giọng điệu đầy tiếc nuối:
"Vì sự bình yên nơi biên cương của Đại Sở, chỉ còn cách hy sinh huynh muội hai người."
Ta bật cười, trong đầu xâu chuỗi mọi việc. Nhìn Tiêu thúc, ta hỏi:
"Bản đồ bố phòng, là do ngươi tr/ộm?"
"Quả không hổ danh Tiểu Quận chúa thông minh." Đến nước này, Tiêu thúc cũng không cần che giấu.
Ta quay sang hỏi Thái tử:
"Cái ch*t của phụ thân và gia gia ta, cũng có bàn tay ngươi?"
"A Ninh thông minh như vậy, không ngại đoán thử xem."
"Vụ ám sát Thái tử, là ngươi tự bày ra, đúng không?"
"Đúng vậy."
Ta dựa vào lan can thành, chỉ về phía một thanh niên đeo mặt nạ đang đứng cạnh tên cầm đầu:
"Vậy hắn là ai?"
"Thập tam hoàng tử của Nam Khánh, nghe nói đã ẩn mình ở Đại Sở hơn mười năm, chỉ mới quay về Nam Khánh gần đây." Thái tử vẫn ôn tồn giải thích, như thể muốn tận tình giảng giải mọi chuyện.
Ánh mắt của người đeo mặt nạ vẫn khóa ch/ặt trên người ta, nhìn đến mức như muốn đục thủng một lỗ.
"Câu cuối cùng," ta cười với hắn, nhưng lại quay đầu nói với Thái tử:
"Chén rư/ợu tiễn hành đó, có đ/ộc, đúng không?"
"Đúng vậy, chỉ tiếc cô không uống."
"Ai nói ta không uống?"
Ta bật cười lớn, tay vịn thành lan can, m/áu đen từ khóe miệng chảy xuống không ngừng.
Khi binh sĩ báo quân Nam Khánh vây thành, ta đã nhận ra có điều bất thường. Lợi dụng lúc không ai để ý, ta cầm chén rư/ợu đ/ộc đã để lại trên bàn và uống cạn.
"Tại sao?" Thái tử cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc:
"Cô rõ ràng biết rư/ợu có đ/ộc."
"Bởi vì ta còn phải về làm việc."
Nói xong, ta quay người, lao mình xuống khỏi tường thành trong ánh mắt k/inh h/oàng của Thái tử và Tiêu thúc.
Gió rít bên tai, ta thấy rõ người đeo mặt nạ phóng lên, đỡ lấy ta trước khi ta kịp rơi xuống đất.
Hắn giấu bản lĩnh quá giỏi, giờ đây mới lộ ra.
Ta nhếch môi, tay vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ, yếu ớt cười:
"Ngươi lại lừa ta một lần nữa."
Tử Du ôm lấy ta, đôi mắt luôn lấp lánh ý cười giờ đây lại đầy đ/au đớn. Thấy ta không ngừng nôn m/áu đen, hắn hoảng lo/ạn:
"Đừng sợ, đừng sợ. Ta sẽ đưa nàng đi tìm th/uốc giải."
"Không cần đâu," ta nắm lấy tay áo hắn, nôn thêm một ngụm m/áu:
"Còn rất nhiều việc đang chờ ta về làm, ta không sống nổi nữa."
"Nàng nói bậy bạ gì thế!" Tử Du r/un r/ẩy, có thứ gì đó nóng hổi nhỏ lên mặt ta.
"Còn Tiêu Trường Tự nữa! Nàng không muốn gặp huynh ấy sao? A Ninh, đừng ngủ. Ta c/ầu x/in nàng, đừng ngủ…
Nghe đến tên Tiêu Trường Tự, ta muốn nói gì đó, nhưng mí mắt quá nặng, tim đ/au như d/ao c/ắt.
Là đ/ộc phát tác, hay là lòng ta đang đ/au đớn vì điều gì khác?
Ta nhắm mắt, gục trong vòng tay đẫm m/áu của Tử Du, hơi thở cuối cùng cũng tan biến.
Bình luận
Bình luận Facebook