20
Tôi như đ/á/nh thắng một trận vậy, kiêu ngạo nhìn Triệu Mặc, anh em, làm rất khá!
Nhưng Triệu Mặc lại không hề vui vẻ như tôi, dường như cậu ta vô cùng buồn bã thất vọng.
Ban tổ chức xếp chúng tôi ngồi cùng nhau.
Tôi kéo cậu ta nói đủ thứ trên đời, từ chuyện cái đèn trước cửa nhà tới cái bồn cầu trong phòng vệ sinh, rồi đến cái quạt hút mùi trong phòng bếp.
Cậu ta đều kiên nhẫn nghe tôi nói.
Trước kia đều là cậu ta phụ trách mấy thứ hư hỏng trong nhà, tôi chưa từng hỏi tới.
Sau khi cậu ta đi, đèn hư, bồn cầu nghẹt, tiếng của máy hút mùi quá ồn.
Cậu ta cầm lấy điện thoại di động của tôi, bấm mấy dãy số: "Có vấn đề gì thì gọi vào những số điện thoại này, bọn họ sẽ đến tận nhà giải quyết."
Đang nói, người đàn ông bên phải cậu ta thò đầu ra:"Qu/an h/ệ của hai người tốt thật!"
Tôi ôm Triệu Mặc đắc ý nói: "Đây là anh em thân thiết nhất của tôi!"
"Thật hâm m/ộ các người."
Tuy người đàn ông kia nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt lại lưu luyến trên người Triệu Mặc.
Con bà nó, tôi vừa nhìn thấy cái gì!
Ánh mắt tên đàn ông này, c/on m/ẹ nó, không đơn thuần!
Người đàn ông này tên là Trương gì ấy nhỉ? Trương Kỳ?
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Vừa biết được hắn ta có dụng ý không tốt, tôi lập tức không trả lời nữa, Triệu Mặc cũng không để ý tới hắn ta.
Hắn ta biết điều ngậm miệng.
Ai có thể ngờ được, chỉ vừa chào hỏi vài câu, fan lại có thể nghĩ ra mấy chục ngàn chữ fanfic.
Nói cái gì tôi là giấm vương ngàn năm, tình địch mới vừa xuất hiện, tôi chỉ dùng một ánh mắt đã ch/ém sống người ta.
21
Hẹn Triệu Mặc đến nhà cậu ta ăn cơm xong, vào cửa mới phát hiện, Trương Kỳ cũng ở đây.
Hai người bọn họ một người xào rau, một người hỗ trợ.
"Anh Triệu, cho nhiều ớt một chút, tôi thích ăn cay."
"Ừ."
Một nắm ớt chỉ thiên được ném vào trong nồi khiến tôi ho sặc sụa.
"Dọn cơm thôi!"
Trương Kỳ vui sướng lên bàn, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Tôi nhìn bàn thức ăn toàn những món cay, không cách nào hạ đũa.
Triệu Mặc cũng không phải là người không hiểu lễ nghĩa, đã biết rõ tôi không ăn cay còn thả hết ớt vào.
"Ăn nhiều một chút!"
Triệu Mặc bỏ qua oán trách của tôi, ân cần gắp thức ăn cho Trương Kỳ.
"Cảm ơn anh Mặc, tay nghề nấu nướng của anh thật tốt!"
Ánh mắt Trương Kỳ nhìn Triệu Mặc quá lộ liễu.
Tôi rất nghi ngờ, nếu không có tôi ở đây, liệu hắn ta có xử lý Triệu Mặc ngay tại chỗ hay không.
Bình luận
Bình luận Facebook