10
Có Tề Dã giám sát, phải nói là hiệu quả rất rõ rệt.
Kiếp trước, Kỳ Dã được ba cậu ấy dùng một khoản tiền lớn để nhét vào đại học. Nhưng ở kiếp này, xem ra cố gắng một chút là có thể đỗ vào trường top 2 rồi.
Mỗi ngày, cứ hễ rảnh rỗi là Tề Dã lại chạy sang lớp chúng tôi.
Trong giờ tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm kéo tôi ra một góc hỏi: "Ti Đường, dạo này Tề Dã lớp 2 chơi thân với em và Kỳ Dã à?"
Tôi gật đầu, khiêm tốn nói: "Vâng ạ, bạn Tề Dã thường xuyên giúp em và Kỳ Dã ôn tập bài vở."
"Tốt quá, tốt quá!" Giáo viên chủ nhiệm cười tươi, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra: “Thế thì còn gì bằng!
"Trước đây cô còn lo lắng cho Kỳ Dã lớp mình, mỗi lần họp, giáo viên chủ nhiệm khối cứ lấy em ấy ra so sánh với Tề Dã. Cô sốt ruột lắm, nhưng mà thằng bé này lại không nghe lời khuyên bảo."
Bước ra khỏi văn phòng, tôi nhìn thấy Kỳ Dã đang cầm sách giáo khoa đọc thuộc lòng ở hành lang.
Mấy đứa bạn rủ cậu ấy đi chơi bóng rổ, nhưng cậu ấy từ chối.
Có người cười cười trêu chọc: "Sao lại chăm học thế hả Kỳ Dã?
Mấy hôm nay cậu với Tề Dã lớp 2 chơi thân với nhau lắm à nha."
Kỳ Dã lười biếng thở dài: "Chứ sao? Nếu bạn gái cậu chưa làm xong nhiệm vụ, cậu có giúp không?"
Cậu bạn kia á khẩu, gãi đầu: "Ờ, nhiệm vụ? Cậu nói bài tập á? Tớ chắc chắn là không làm được..."
Kỳ Dã vỗ vai cậu ta đầy thương cảm: "Vậy thì sau này cậu khó mà có bạn gái lắm đấy."
Gần đến kỳ thi đại học, hầu hết các bạn trong lớp đều thuê nhà trọ ở ngoài trường.
Mỗi sáng đến văn phòng, Tề Dã đều có quầng thâm mắt dày cộm, hỏi ra mới biết buổi tối về nhà cậu ấy còn phải kèm cặp bài vở cho em họ.
"Đừng về nữa." Kỳ Dã không nói hai lời, ném cho cậu ấy một chiếc chìa khóa: “Cậu cứ ở đây đi, tối nay tớ với Ti Đường dẫn cậu đi xem phòng.
"Gần trường, dì giúp việc nhà tớ ngày nào cũng đến dọn dẹp."
Tề Dã ngẩn người, lắp bắp nói: "Chuyện này... không ổn lắm đâu."
"Cậu cứ cầm lấy đi." Tôi vừa cười vừa nhét chìa khóa vào cặp sách của cậu ấy: “Dù sao thì Kỳ Dã nhiều tiền nhiều nhà mà."
Tề Dã nắm ch/ặt chiếc chìa khóa, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn..."
"Có gì mà phải cảm ơn." Kỳ Dã khoác vai cậu ấy, đ/ấm vào ng/ực cậu ấy một cái.
"Cậu sống tốt thì tớ với Ti Đường mới sống tốt, hiểu chưa?"
Tề Dã không hiểu gì cả, nhưng vẫn gật đầu lia lịa như đã hiểu: "Tớ biết rồi."
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Thời tiết dần ấm lên, kỳ thi đại học cũng đến gần.
Ba chúng tôi được xếp vào cùng một phòng thi, trước khi vào phòng, Tề Dã động viên chúng tôi: "Cứ làm bài bình tĩnh như mọi khi là được.
Chú ý kiểm soát thời gian, Kỳ Dã cố gắng làm đúng những câu chắc chắn lấy điểm, còn Ti Đường có thể thử sức với những câu khó."
Chúng tôi cụng tay nhau thay cho lời chào tạm biệt, rồi bước vào "chiến trường" của riêng mình.
Hệ thống trong đầu tôi lại một lần nữa nhảy ra đầy phấn khích.
[Ký chủ! Độ hảo cảm của cô với nam chính đã đạt 100%!
Chỉ số tiêu cực của cậu ấy đã về 0!
Phần thưởng sẽ được chuyển vào tài khoản của cô sau một tháng nữa!]
Tôi lại ngoái đầu nhìn Kỳ Dã và Tề Dã đang bước vào phòng thi.
Đây không phải là sự c/ứu rỗi của riêng mình tôi.
...
Ngày công bố điểm thi.
Tôi và Tề Dã đều đang hồi hộp chờ đợi kết quả ở biệt thự của Kỳ Dã.
Kỳ Dã là người đầu tiên tra c/ứu điểm, cậu ấy sững người một lúc, rồi buột miệng ch/ửi thề: "Mẹ kiếp, đây là điểm của tớ á?"
Tôi và Tề Dã cùng ghé vào xem, Tề Dã là người đầu tiên hoàn h/ồn, cậu ấy nhảy cẫng lên vì sung sướng: "Đúng là điểm của cậu rồi! Là thành tích của cậu đấy! Tớ đã bảo cậu chắc chắn là "hắc mã" mà!
"Tuyệt vời quá Kỳ Dã!"
Kỳ Dã vẫn còn đang lâng lâng, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nở nụ cười ngại ngùng như vậy.
Điểm số của tôi và Tề Dã cũng nằm ngoài dự đoán.
Vậy mà lại cao hơn dự tính mấy chục điểm.
Tôi và Tề Dã có thể chọn học cùng một trường đại học, với số điểm này, Kỳ Dã cũng có thể vào trường ngay bên cạnh trường của chúng tôi.
Nói cách khác, chúng tôi lại có thể gặp nhau ở cùng một thành phố rồi.
Mắt Tề Dã đỏ hoe: "Thật tốt quá, chúng ta lại có thể thường xuyên gặp nhau rồi.
Trước đây, tớ cứ nghĩ mình có thể thi đỗ đại học ở thành phố này là tốt lắm rồi, hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện có thể thử sức với trường ở thành phố B."
Tôi cầm lon coca đã rót sẵn bên cạnh lên, đưa cho cậu ấy: "Có gì mà không dám nghĩ chứ! Cậu phải chứng minh cho dì của cậu thấy!
Cậu chính là đứa trẻ có tiền đồ nhất trong nhà. Dì ấy m/ắng cậu, đ/á/nh cậu, cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu là người giỏi nhất!"
Tề Dã lau nước mắt, nở nụ cười chân thành: "Điều may mắn nhất của tớ vẫn là gặp được hai người bạn như các cậu.
Tuy quen biết nhau hơi muộn, nhưng mà tớ thật sự rất vui."
Kỳ Dã nâng ly cụng với cậu ấy: "Đừng coi thường bản thân như thế, cậu là nam chính mà!"
Cậu ấy cười lớn: "Tớ và Ti Đường không c/ứu rỗi cậu, cậu cũng đừng nghĩ mình n/ợ chúng tớ.
Đây đều là những gì cậu xứng đáng được nhận, chúng tớ chỉ làm tròn trách nhiệm của một người bạn thôi."
Tôi nhìn sang Kỳ Dã, cậu ấy nhận ra ánh mắt của tôi, khẽ nhướn mày: "Sao thế? Tớ nói sai à?"
"Không phải." Tôi lắc đầu, mỉm cười: “Tớ cảm thấy cậu đã thay đổi rồi."
Kỳ Dã nói đúng.
Chúng tôi c/ứu vớt Tề Dã, kéo cậu ấy ra khỏi vực sâu, nhưng không muốn kể công, cũng không muốn trở thành gánh nặng trong lòng cậu ấy.
Từ "c/ứu rỗi" vốn dĩ đã không công bằng rồi.
Chúng tôi chỉ muốn nói rằng, đây là kết quả của việc chúng tôi giúp đỡ cậu ấy.
"Thôi, đừng nói mấy chuyện này nữa." Tề Dã nâng ly, nghiêm túc nói: “Dù sao thì, hai người là những người bạn quan trọng nhất của tớ.
Vì cuộc sống sắp tới, cạn ly ——"
Những chiếc ly chạm vào nhau, vang lên thanh âm của ước mơ.
Tề Dã đã thi đỗ vào ngôi trường mơ ước, rời xa gia đình vốn luôn hành hạ cậu ấy.
Kỳ Dã cũng có thể dựa vào nỗ lực của bản thân, t/át thẳng vào mặt những kẻ luôn coi cậu ấy là học sinh cá biệt.
Tôi nhận được phần thưởng trị giá hàng chục triệu từ hệ thống, định dùng một phần để hỗ trợ Tề Dã học hết đại học, phần còn lại sẽ dùng để giúp đỡ một vài bạn nữ khác được đến trường.
Nếu nói tôi và Kỳ Dã c/ứu rỗi Tề Dã, thì chi bằng nói cậu ấy đã c/ứu rỗi chúng tôi.
Tôi nghĩ, cuộc đời thứ hai của chúng tôi...
Cuối cùng cũng có thể mở ra một cách rực rỡ và huy hoàng.
Bình luận
Bình luận Facebook