“Có lẽ vì tò mò, vì ‘sự mâu thuẫn’?”
Khi nghe câu này, tôi và Lục Khác đang ngồi cạnh nhau trong một quán cà phê gần nhà ăn của trường.
Những sinh viên qua lại không ngừng nhìn về phía chúng tôi.
Anh là người luôn thu hút mọi ánh nhìn, điều này khiến tôi càng không hiểu ý nghĩa câu nói ấy.
“Hôm đó em gửi lời mời kết bạn, đúng lúc anh vừa thi đấu mô phỏng cuộc thi xong.”
“Anh đã mắc lỗi và chỉ đạt hạng hai.”
“Thất bại như vậy hiếm khi xảy ra trong cuộc đời anh.”
Anh nói rồi đẩy miếng bánh cà rốt mà nhân viên vừa mang ra về phía tôi.
“Vì vậy, khi thấy yêu cầu kết bạn nhìn như tin nhắn l/ừa đ/ảo của em, anh đã chấp nhận vì tò mò.”
Sau đó, anh nhận ra người ở đầu bên kia dường như không giỏi những lời nói ngọt ngào.
Mỗi câu tình cảm sến súa đều lộ rõ dấu vết diễn xuất quá mức.
Nhưng cảm xúc của cô ấy lại quá mãnh liệt, khiến cho sự đối lập này tạo ra một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.
Toán học đã hấp dẫn Lục Khác từ khi anh còn rất nhỏ, cũng chính nhờ những điều mâu thuẫn như vậy.
Anh bắt đầu coi cô như một môn học, nghiên c/ứu từng câu nói và hành động của cô giống như nghiên c/ứu các định lý và công thức.
Bài kiểm tra điểm kém mà cô gửi qua là thật.
Nhưng sự quen thuộc vô tình bộc lộ trong cách cô ấy nói về những kiến thức đó cũng là thật.
Cô thốt ra những lời yêu ch*t đi sống lại, nhưng khi bận học lại có thể sẵn sàng mấy ngày không xem điện thoại, không trả lời tin nhắn.
Một người lẽ ra phải là học sinh xuất sắc lại cố tình làm bài kiểm tra điểm thấp, đóng vai một học sinh kém cỏi – tất cả là vì điều gì?
Lục Khác cứ thế, với sự hứng thú ngút trời, từng bước khám phá.
Đến khi nhận ra, anh đã chìm sâu vào đó.
“Sau này, anh nhớ lại rất nhiều lần, vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy hối h/ận.”
Tôi siết ch/ặt chiếc thìa trong tay, vô thức hỏi lại:
“Hối h/ận vì điều gì?”
Bình luận
Bình luận Facebook