Tôi nhớ, cuối học khi chúng đăng ký kết hôn, chỉ tiền m/ua chiếc bạc trơn.
Anh ấy khi nào ki/ếm được tiền sẽ m/ua cho chiếc kim cương to.
Còn thích ngọc đen, sẽ đeo cưới bằng ngọc đen.
Lời hứa ấy, về sau đã thực hiện.
Tôi cúi đầu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối phải nanh!
Mẹ kiếp!
Trái vẫn đ/au thật sao!
Hừ...
Giang Yến bất cười.
Tôi không nhịn được hỏi:
"Cười đéo gì thế?"
Anh nói:
"Cười em đấy. Bảy không em sống nh/ục nh/ã thế này à?"
"Lâm Thanh Thanh, đã nói rồi, sẽ ngày em sẽ hối h/ận vì đã vứt bỏ anh!"
Tôi kh/inh hừ mũi.
Giang tổng, đừng vội ý.
Vài ngày nữa, sẽ phải mắt ngạc nhiên, cung kính tiếng đội trưởng Lâm!
Nhưng giờ đây, sự s/ỉ nh/ục của chồng cũ, chỉ tiếp tục nhục.
Giang Yến đột nhiên cúi người, áp mặt tôi.
"Hối h/ận đúng không? t/âm th/ần..."
S/ỉ nh/ục xong kẻ bệ/nh hoạn như tôi.
Rồi nhân lúc không người, nghiêng lén hôn tôi.
"Không sao. Em vẫn yêu em."
"..."
Tôi bị màn "đ/ấm phát cho của khiến mang, hôn bất khiến gi/ật b/ắn người!
"Bốp!"
Tôi cũng chẳng suy nghĩ, nhanh tay tặng t/át giáng!
Dám hôn tôi!
Giang Yến, nghĩ là ai?!
Giang Yến ôm má, mặt mày ngơ ngác:
"Sao em anh?"
Tôi hỏi vặn lại:
"Thế sao dám hôn tôi?"
"Anh..."
Đôi mắt tối lại, cười dữ.
"Lâm Thanh Thanh, kiếp đã tạo nghiệt lớn đến mức nào mới yêu phải em?"
Vậy thì cũng phải hỏi: kiếp đã tạo nghiệt lớn đến mức nào mới khiến đàn ông đã vợ vẫn mãi không quên tôi?
"Nhưng không yêu anh!"
Tôi dậy, vứt bỏ que gỗ đang cầm tay để nghịch kiến, dữ nói:
"Ngưu M/a Vương, nghe cho rõ!"
"Mối tình xưa cả bảy năm, quên sạch từ lâu rồi! Vả lại đã đạo tình, xin phép tắc, tránh xa ra!"
Bao không giờ học được cách đa tình sao?
Phì! đàn ông bạc!
Bình luận
Bình luận Facebook