5.
Ta tiếp nhận số bạc vụn, dù ta không thiếu chút bạc này, nhưng khi ba mươi mấy lượng bạc vụn rơi vào tay, ta cảm thấy nặng trĩu.
Ta hỏi: "Mẫu thân, nếu con dùng hết số bạc này để ăn chơi phung phí thì sao?"
Mẫu thân già với mái tóc bạc trắng sững lại một chút, sau đó liền nở một nụ cười.
Những nếp nhăn trên khuôn mặt bà dần giãn ra.
Bà giơ tay lên, bàn tay to thô ráp đã bị nứt nhiều chỗ, chạm nhẹ lên đầu ta, như cách bà vẫn làm khi ta còn nhỏ.
"Tiểu Liên muốn tiêu thế nào thì tiêu, tiêu hết rồi mẫu thân và các đệ đệ con sẽ ki/ếm thêm."
Cuối cùng ta không thể kìm nén được, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Bao nhiêu năm đã trôi qua.
Mẫu thân vẫn không thay đổi!
Bà vẫn yêu thương ta, giống như mười năm trước khi bà cầm chổi đuổi bà Trương đi vậy.
Không, thật ra vẫn có sự thay đổi.
Mẫu thân đã già đi, khuôn mặt đầy những nếp nhăn và đốm đen, đôi tay cũng trở nên thô ráp hơn, lưng bà cũng c/òng xuống. Chỉ có ánh mắt là vẫn như xưa.
Ta hít một hơi sâu, từ từ gật đầu: "Vâng, mẫu thân, vậy con sẽ giữ số bạc này."
Khi thấy ta cất số bạc vụn, mẫu thân liền thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Liên à, mẫu thân muốn chải đầu cho con, được không?"
Ta ngơ ngác một lúc, rồi nhìn thấy bà lấy từ trong bọc ra một cây trâm tre đã cũ kỹ.
Nhìn ta chăm chú, bà có chút ngại ngùng.
"Đây là cây trâm mà cha con làm cho con."
Nữ nhân mười lăm tuổi thì nên gả đi, nếu chưa gả thì hai mươi tuổi phải búi tóc.
Ta nhìn vào chiếc gương đồng, thấy mái tóc của mình được thả xuống rồi được chải gọn gàng.
Cây trâm tre cũ từ từ xuyên qua tóc.
Những sợi tóc đen giống như những năm tháng đã qua, từng chút một được mẫu thân nâng niu và bảo vệ.
Bà nói: "Tiểu Liên à, nếu con không muốn, sau này chúng ta không cần phải gả đi nữa. Con ở nhà với mẫu thân, được không?"
Giọng bà nhẹ nhàng, như thể ta là một con búp bê sứ dễ vỡ, chỉ cần một âm thanh lớn sẽ làm ta nứt vỡ.
Ta do dự, không trả lời.
Bà cắn môi: "Nếu không thì chúng ta dọn cả nhà đi chỗ khác? Được không?"
"Mẫu thân nghe theo con, chúng ta tìm một nơi không ai biết đến."
Ta từ từ cúi đầu.
Ta đã sống ở Vi Hồng Viện từ năm 12 tuổi đến năm 15 tuổi.
Thực ra tính ra, ta ở Vi Hồng Viện chỉ có ba năm.
Nhưng ba năm đó, ta đã thấy và nghe rất nhiều.
Trong Vi Hồng Viện từng có một cô nương là đầu bảng, ba mươi tuổi mới tự chuộc thân, về quê.
Ban đầu, người nhà của cô ta đều hoan nghênh cô ta trở về.
Nhưng sau khi lấy hết tiền bạc và châu báu tích lũy được trong những năm qua, họ ngay lập tức b/án cô ta cho một lão già goá vợ.
Lão già đó cũng chẳng trân trọng cô ta, bởi vì cô ta từng là người trong kỹ viện.
Một cánh tay ngọc ngàn người gối, một đôi môi đỏ vạn người nếm, thật mất mặt, thế là lão ta chìm đắm trong c/ờ b/ạc, thua rồi, lão để cô ta tiếp tục cái nghề cũ.
Sau đó, có lẽ lão ta cảm thấy nghề này ki/ếm tiền quá chậm, nên đã b/án cô ta vào thanh lâu.
Ngay cả mụ chủ kỹ viện đ/ộc á/c nhất cũng thở dài khi nhắc đến cô ta.
Mụ nói: "Những người thân đó có khác gì khách làng chơi trong kỹ viện? Khi ngươi còn trẻ đẹp, họ tất nhiên sẽ thương yêu ngươi, nâng niu ngươi trong lòng, không tiếc tiền bạc. Nhưng khi sắc đẹp của ngươi phai tàn, họ sẽ đ/á ngươi ra khỏi cửa mà không hề do dự, chỉ vì ngươi làm họ chướng mắt."
"Tự nhiên, điều mà gia đình ngươi quan tâm chỉ là số tiền và của cải mà ngươi đã tích lũy."
Khi nói đến đây, mụ chủ luôn liếc nhìn mọi người một cái.
"Vì vậy, mụ mới lấy nhiều tiền chuộc thân của các ngươi, thực ra là để bảo vệ các ngươi!"
Lòng người khó lường.
Chỉ có thời gian mới có thể kiểm chứng, và ta...
Có cần mạo hiểm không?
Năm xưa, ta dám dấn thân trong đêm tối đi tìm người môi giới.
Mười năm sau, ta lại nhút nhát như chuột.
Có lẽ vì ta vẫn chưa chịu mở lời, nên trên đường về, đệ đệ và mẫu thân đều im lặng.
Dương Châu cách Thanh Châu hơn ngàn dặm.
Ta bôi đen mặt, mặc quần áo rá/ch nát, theo họ ăn gió nằm sương, đi cả ngày lẫn đêm.
Cuối cùng, một tháng sau, ta đã trở lại nơi quen thuộc.
Ta, cuối cùng đã trở về!
Bình luận
Bình luận Facebook