"Cốc cốc cốc!"
Lại ba tiếng gõ cửa.
Có lẽ là bà cụ trông khách sạn.
Có lẽ bà ta muốn tìm chúng tôi giúp đỡ gì chăng?
Tôi cất giọng run run, lấy dũng khí, hô: "Ai?"
Không có người trả lời.
Lúc này tôi đã hơi khôi phục được chút lý trí, quyết định đi đến bên cửa nhìn tình hình.
Khi tôi ghé khe cửa nhìn ra bên ngoài, chồng tôi đã tắm xong đi ra ngoài.
"Em làm gì vậy?" Anh ấy hỏi.
"Có người gõ cửa."
"Ai?"
"Không biết, tối quá nên không thấy rõ." Tôi cố gắng mở to mắt, ngoài khe cửa chỉ có một màn tối đen.
Chồng tôi kéo tôi ra, chắn trước mặt tôi, ghé sát khe cửa nhìn ra ngoài.
"Nhìn thấy chưa?" Tôi thì thầm hỏi.
Anh ấy lắc đầu, nói: "Bên ngoài không có ai hết."
"Không có ai?"
"Cốc cốc cốc!"
Tôi vừa dứt lời, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
"Anh chắc chắn không có ai?" Hai chân tôi mềm nhũn, nắm ch/ặt cánh tay anh ấy.
"Ai ở bên ngoài?" Chồng tôi lớn tiếng quát.
Không có ai đáp lời.
Duy chỉ có tiếng mưa rơi.
Lòng tôi sợ sệt, chồng tôi cũng tái mét mặt.
Anh ấy cầm cây d/ao quân dụng Thụy Sĩ trên chùm chìa khóa, một tay đặt lên tay nắm cửa.
"Đừng mở!" Tôi vội vã nói, đưa mẩu giấy trong tay cho anh ấy: "Anh xem cái này đi!"
Anh ấy nhận lấy tờ giấy, vừa nhìn liền trợn tròn mắt: "Từ đâu đấy?"
"Rơi từ trong chăn ra."
Anh ấy vo tờ giấy thành nắm, ném vào thùng rác trong góc tường, cười: "Đừng để tâm, trò đùa nhàm chán."
Tôi biết anh ấy chỉ đang an ủi tôi mà thôi, bởi vì sắc mặt của anh ấy cũng rất tệ.
Cho dù đóng ch/ặt hết các cửa nhưng gió lạnh vẫn thổi vào từng cơn, không biết chui vào từ khe hở nào, khiến người cảm lạnh lẽo.
Chồng tôi dựng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, còn đầu óc tôi là một mảng trống rỗng.
Tiếng gõ cửa không vang lên nữa.
Anh ấy đẩy bàn gỗ bên tường tới, chặn ở cửa.
"Kiểm tra phòng xem có gì khác thường không." Anh ấy nói.
Đầu óc tôi hoàn toàn mờ mịt, không hiểu ý của anh ấy, không biết phải kiểm tra cái gì, đành bắt chước anh ấy, đi qua đi lại khắp nơi, cầm cái này xem, cầm cái kìa ngó.
"Qua đây nhìn này!" Chồng tôi đột nhiên lên tiếng, vẫy tay với tôi.
Anh ấy nheo mắt, cúi người nhìn chằm chằm trang giấy ép plastic trên tủ đầu giường. Trang giấy này bị kẹt trong một rãnh nhựa, dựng thẳng trên mặt bàn.
Tôi cầm lên nhìn, bên trên có in mấy chữ:
Quy tắc khách trọ
Khách trọ thân mến, chào mừng vào ở khách sạn Vụ Sơn. Khách sạn có 25 năm dài lịch sử, dốc sức tạo điều kiện ở ấm áp thoải mái. Để đảm bảo an toàn của bạn, xin hãy tuân thủ quy tắc dưới đây:
- Đừng bao giờ mở cửa. Từ khi vào ở đến sáng sớm ngày hôm sau, bảo đảm chắc chắn cửa phòng khóa ch/ặt. Không được rời khỏi phòng.
- Bất kể người nào gõ cửa, cũng đừng để ý. (Nhân viên của chúng tôi sẽ không gõ cửa làm phiền bạn.)
- Luôn luôn ghi nhớ: Chỉ tin những gì nhìn thấy, đừng tin những gì nghe thấy.
- Nếu như bạn đồng hành của bạn vi phạm quy tắc thứ nhất, đã rời khỏi phòng, khi người đó quay trở lại phòng, đừng tin họ. Đó đã không phải người bạn thật sự quen đâu.
- Nếu như có bất cứ người không rõ thân phận xông vào phòng. Để đảm bảo an toàn cho bạn, có thể sử dụng th/ủ đo/ạn cực đoan gi*t ch*t người đó. (Bạn sẽ không bị truy c/ứu trách nhiệm pháp luật, bởi vì bọn họ không phải người thật sự).
Chỉ cần tuân thủ những quy tắc trên, bạn sẽ có thể trải qua một đêm bình an. Nếu có vi phạm, mọi hậu quả không tốt tạo ra từ đó, khách sạn sẽ không chịu trách nhiệm. Chúc bạn ở vui vẻ!
Bình luận
Bình luận Facebook