Đêm đó, bố tôi lại lén lút chui vào trại bọ cạp. Tôi ngồi xổm trước cửa, kinh ngạc khi lần nữa nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bố và một người phụ nữ.
"Em trốn đi đâu thế? Anh lo sốt vó lên đây."
Bố tôi càu nhàu, người phụ nữ kia khẽ thỏ thẻ đáp lại. Tôi bịt miệng không dám tin vào tai mình. Mẹ tôi vẫn được tôi giấu trong chiếc lọ đặt trong phòng, trước khi ra ngoài tôi còn chào mẹ.
Trại bọ cạp không thể có mẹ tôi được!
Tôi quay người chạy vội vào nhà khóa cửa. Giọng mẹ dịu dàng vang lên: "Con yêu, sao chạy gấp thế?"
Vậy người trong trại bọ cạp không phải mẹ tôi!
Hay trong đó vẫn còn một Nữ bọ cạp khác?
Một lát sau, bố tôi đi ngang qua cửa sổ huýt sáo vui vẻ.
Vẻ mặt ông ta rạng rỡ như vừa giải quyết xong phiền toái.
Mẹ thở dài nhìn thấy vẻ ngơ ngác của tôi nhưng không giải thích.
Bà chỉ khẽ dùng đuôi vuốt ve lòng bàn tay tôi: "Có mẹ đây, con không phải sợ gì cả, bố cũng không làm hại được con."
Bình luận
Bình luận Facebook