Trò Chơi Ma Sói Quái Dị

Chương 8

26/03/2024 08:46

8.

Trong lòng Chân Tồn chấn động, đoạt ống tiêm trong tay Diệp Thành Âm ném trên đất, nhưng đã quá muộn, chất lỏng trong suốt đã đẩy vào mạch m/áu của Diệp Thành Âm đích. Ống tiêm trống trơn trong tay Diệp Thành Âm rớt xuống đất, cả người trùm lên bóng tối u ám của sự suy tàn.

"Diệp Thành Âm!" Chân Tồn ngồi dậy ôm Diệp Thành Âm vào trong ng/ực, chợt giơ cánh tay cậu lên muốn hút đ/ộc tố ra từ lỗ kim tiêm.

Diệp Thành Âm nâng tay lên sờ khuôn mặt anh, hơi thở mong manh nói: "Ng/u ngốc, vô dụng thôi..."

Chân Tồn r/un r/ẩy giữ lại tay Diệp Thành Âm, nghiêm nghị hỏi: "Tại sao?!"

Diệp Thành Âm nhíu mày, một vẻ mặt không kiên nhẫn: "Ở đâu ra nhiều tại sao như vậy..." Sau đó lại có chút buồn bã, nhẹ nhàng ho khan một cái, "Các cơ quan đã nhiễm đ/ộc rồi, không c/ứu nổi nữa. Anh rất vui vẻ đi, sau này sẽ không có người làm phiền anh ồn ào với anh mang thêm phiền toái cho anh, tốt biết bao nhỉ... Anh phải sống vui vẻ, đừng có trưng cái mặt liệt cả ngày..."

Nước mắt Chân Tồn thi nhau trào ra, trán nổi gân xanh, dùng sức ôm lấy người trong ng/ực, khát vọng sưởi ấm thân thể cậu, tiếp tục đ/ốt lên sinh mạng cậu.

Thanh âm Diệp Thành Âm càng ngày càng yếu: "Chó của tôi gửi nuôi ở chỗ ba mẹ, anh giúp tôi nuôi nó lớn đi. Còn có..." Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống khóe mắt cậu, "Nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội nói nữa... Vừa rồi nói gh/ét anh... Là đùa anh thôi...."

Được nói hết tâm sự như ý nguyện, Diệp Thành Âm hài lòng nhắm hai mắt lại, không oán không hối ngừng thở. Chân Tồn chỉ cảm thấy cả trái tim đều bị sống sờ sờ moi ra khỏi thân thể, đ/au đến không muốn sống, cuồ/ng lo/ạn nói: "Diệp Thành Âm! Tỉnh lại đi! Diệp Thành Âm! Cậu không thể bỏ lại tôi một mình!" Tiếng gào thét giống như dã thú bị nh/ốt cuối cùng biến thành khàn giọng khóc nức nở, Chân Tồn nói: "Tôi thích em..."

Hắn ôm ngang Diệp Thành Âm lên, đi tới trung tâm của phòng khách tròn, nơi có ánh sáng rực rỡ nhất, để cho cậu tắm trong ánh đèn hoàng hôn. Sau đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống, đầu anh vùi vào gối. Cuối cùng Chân Tồn cầm d/ao găm lên, hướng về phía mình tim, hung hăng ghim xuống!

"Leng keng" một tiếng, chủy thủ theo cánh tay co rút của Chân Tồn rơi trên mặt đất. Anh mờ mịt nhìn về phía trần nhà, chờ đợi phán xét cuối cùng của thiên mệnh.

"Tôi ngay cả quyền lợi được ch*t cũng bị tước đoạt sao..." Chân Tồn lẩm bẩm nói.

Giọng điện tử sâu kín vang lên: "Nguyên bản trò chơi thiết lập một tấm thẻ ID X, cũng chính là thân phận thượng đế. Bây giờ công bố thông tin tấm thẻ ID X."

Chân Tồn vẻ mặt ngơ ngẩn.

Giọng điện tử: "Thẻ X thân phận thật sự là: Cupid. Cupid ở mỗi lần bắt đầu trò chơi chỉ định hai người chơi trở thành người yêu, khi một bên ch*t, bên kia cũng ch*t vì tình. Khi hai người chơi ở cùng một phe thì sẽ cùng thắng lợi với phe đó, khi hai người chơi ở phe bất đồng thì tạo thành phe thứ ba, cần phải gi*t ch*t tất cả người chơi trong trò chơi để đạt được chiến thắng duy nhất."

Toàn thân Chân Tồn chấn động một cái, đầu óc hỗn độn nhanh chóng phục hồi.

Giọng điện tử: "Cặp tình nhân trong ván trò chơi này là số 1 Chân Tồn và số 2 Diệp Thành Âm. Chúc mừng Chân Tồn và Diệp Thành Âm trở thành phe thứ ba giành được chiến thắng duy nhất trong cuộc tranh tài này."

Chân Tồn hét: "Nhưng em ấy đã ch*t!!!"

Giọng điện tử: "Nhìn thấy thì là sự thật sao?"

Trước mắt Chân Tồn đột nhiên tối sầm, ngay sau đó anh bị cuốn vào trong vòng xoáy bóng tối vô biên vô tận.

Hy vọng những thứ này chẳng qua chỉ là một cơn á/c mộng. Sau khi tỉnh mộng, nhất định phải hòa hợp cùng bạn thân đồng nghiệp, nhiệt tình giao lưu cùng hàng xóm, cùng Diệp Thành Âm ôm nhau thật ch/ặt.

Chân Tồn mở mắt ra, đầu đ/au như sắp nứt, ánh sáng chói lòa trước mắt khiến cho đôi mắt căng đ/au nhức không chịu nổi.

Anh như đứa trẻ mới sinh lúc tò mò đ/á/nh giá cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy một mảnh hỗn lo/ạn, khắp nơi đều là m/áu tươi cùng đồ linh tinh, thật giống như cả thế giới bị lộn ngược. Một lần nữa định thần nhìn lại, anh rõ ràng mình đang ở trên chiếc xe bus trước đây, chẳng qua là khắp nơi bị tàn phá, tựa hồ cả chiếc xe cũng gặp phải kiếp nạn m/áu tanh.

Anh chống đỡ thân thể, phát giác mình bị kẹt ở giữa ghế ngồi. Nhìn sang bên phải, chỉ thấy một thân thể g/ầy nhỏ mềm nhũn đang co rúc ở bên người anh. Anh gi/ật mình , đưa tay ra kéo người cậu nọ tới, thấy trên mặt cậu đầy m/áu, tựa như đầu bị thương nặng.

"Diệp Thành Âm..." Chân Tồn khẩn thiết thì thầm, gọi tên cậu không biết mệt.

Chân Tồn r/un r/ẩy dò tay về phía cổ Diệp Thành Âm, khẩn trương chờ đợi vận mệnh an bài, lại kinh ngạc vui mừng dò được mạch đ/ập yếu ớt.

Chân Tồn như được đại xá, nước mắt rơi như mưa, ôm đầu Diệp Thành Âm vào ng/ực mình, thấp giọng khóc lóc nói: "Thật tốt... Em vẫn còn sống..."

Xa xa truyền đến tiếng xe cảnh sát và xe c/ứu thương, Chân Tồn cố gắng rút chân trái từ giữa ghế ngồi ra, đ/ấm mạnh vào sổ: "C/ứu mạng!!!"

Đội c/ứu viện thấy mục tiêu rõ ràng. Rất nhanh đã có nhân viên phòng ch/áy chữa ch/áy c/ưa đ/ứt cửa sổ xe, để nhân viên y tế thận trọng đưa Chân Tồn và Diệp Thành Âm từ trong cửa sổ ra ngoài.

Chân Tồn nhìn rừng sâu núi thẳm xa lạ xung quanh, tâm trí rối bời, thở dài thật sâu, chỉ còn nỗi vui sướng khi thấy mặt trời lần nữa và sự vui mừng khi đại nạn không ch*t.

"Trừ hai người bọn họ ra, không có người nào may mắn còn sống sót." Chân Tồn nằm trong xe c/ứu thương nghe được cảnh sát ngoài cửa nói như vậy, liền biết được kết cục của những sinh mạng khác trên xe.

Từng người đều đã từng sống ngoài đời, cuối cùng trở thành những con chữ lạnh như băng trong báo cáo kết án ở nơi này.

Hắn còn thấy được một bóng người quen thuộc, là La Tiểu Lam. La Tiểu Lam đi theo Chân Tồn cùng Diệp Thành Âm ngồi lên xe c/ứu thương. Trên đầu cô đ/á/nh băng vải, thấy Chân Tồn, cố gắng cười nói: "Chúc mừng hai người, còn sống trở lại."

Chân Tồn hỏi: "Cô còn sống? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

La Tiểu Lam nói: "Tôi sau khi đụng vào tường thì tỉnh lại, sau đó phát hiện trên đầu mọi người đều mang một thiết bị tương tự như máy chiếu VR. Khi đó người ch*t trong trò chơi trên thực tế cũng đã ch*t, mà tôi có lẽ là bởi vì t/ự s*t, cưỡ/ng ch/ế tỉnh lại từ trong giấc mộng kia trong, máy đeo trên đầu cũng có thể lấy xuống. Còn cái trên đầu Ngô Tân Vân tôi dùng hết sức lực cũng không tháo được xuống, vì vậy từ bỏ, tôi nghĩ trước tiên báo cảnh sát c/ứu mọi người trước. Tôi bị thương, đi đường rất lâu điện thoại di động mới có tín hiệu, liền lập tức báo cảnh sát. Đáng tiếc cuối cùng chỉ có ba người chúng ta may mắn sống sót thoát khỏi cơn á/c mộng đó."

Chân Tồn yên lặng nghe, một bên cảm khái La Tiểu Lam lòng tốt nhận được đền đáp, một bên cầm bàn tay tái nhợt vô lực của Diệp Thành Âm không muốn buông ra.

Danh sách chương

5 chương
04/04/2024 14:33
0
26/03/2024 08:46
0
26/03/2024 08:46
0
23/03/2024 18:20
0
23/03/2024 18:20
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận